Chương 451: Thập Tự Hắc Ám Vs Đại Quyển 3 (2) Trên cửa sổ mặc dù có song cửa, nhưng cũng chỉ dùng đinh gỗ bằng ngón tay đóng lên, không ngăn nổi cú húc của Hầu Tử như vậy,ngay cả song cửa và tấm kính "Choang!" một tiếng vỡ tan tành, Hầu Tử cũng đồng thời ngã vào trong phòng.
Đồng thời lúc tấm kính vỡ tan, chiến sĩ phía sau cửa trong phòng tầng một lập tức chuyển hướng nòng súng về phía cửa sổ bên này cuồng xạ một trận. Hầu Tử cũng ngay lúc ngã vào phòng trong miệng không ngừng rống to "Aaaaaaaa...!", bưng súng hướng về hắn bắn trả.
Hai người, hai khẩu AK tóe lửa hướng về đối phương cuồng tảo(tảo: quét), tử đạn không ngừng trúng vào trên người hai bên, hai người đều không ngừng cương mãnh lùi về phía sau, khoảng cách giữa hai người càng lùi càng xa. Tử đạn xuyên qua thân thể hai người trúng vào vách tường phía sau, trên tường bị bám một chùm huyết hoa. Chỉ trong nháy mắt, Hầu Tử và chiến sĩ này, trên người đã xuất hiện nhiều lỗ máu, chỗ vết thương chỉ là một mảng huyết nhục mơ hồ.
Rốt cuộc, Hầu Tử tiếng rống của hắn dần dần dừng lại, chỉ còn lại có tiếng thở nặng nề. Chiến sĩ đối diện mang theo khẩu súng vẫn đang khạc lửa chậm rãi ngửa ra sau. "Huỵch!" một tiếng trầm trọng ngã xuống vũng máu. Hắn chết rất an tường, không có thần sắc phẫn nộ hay không cam lòng, thậm chí khóe miệng còn lộ vẻ mỉm cười. Có lẽ chết trong tay một chiến sĩ anh dũng cũng là một vinh diệu của người chiến sĩ.
Chiến sĩ, vốn nên chết ở trên chiến trường.
Hầu Tử thắng, nhưng cũng trả giá không nhỏ. Hắn toàn thân trên dưới xuất hiện mười mấy lỗ máu, mặc dù đều không phải vết thương trí mệnh nhưng ở khoảng cách gần như vậy lực bạo phát của AK khiến cho da thịt toàn bộ huyết nhục mơ hồ. Nếu giờ phút này hắn cởi chiến đấu phục trên người xuống, dám chắc sẽ dọa người ta nhảy dựng lên, trên người hắn không có một chỗ nào còn nguyên vẹn. Bị trọng thương như vậy mà vẫn còn có thể đứng, đã là một kỳ tích rồi.
Kỳ thật Hầu Tử cũng là hiểm thắng, hắn tại lúc phá cửa sổ vào phòng thì nhảy dựng lên tránh đạn, hơn nữa sau khi rơi xuống đất lăn tròn một vòng mới nhảy lên. Còn đỡ hơn là tên chiến sĩ kia từ đầu tới cuối đều đứng im tại chỗ không nhúc nhích. Hắn đồng thời lúc tránh né tử đạn càng dễ dàng tìm đúng mục tiêu. Nếu không phải chiến sĩ kia ôm quyết tâm cảm tử, hoàn toàn không để ý tới trên người bị trúng đạn, có lẽ thắng bại vẫn còn chưa biết.
-"Khụ ! Khụ !."
Hầu Tử ho ra mấy bụm máu. Sau khi thở dốc mấy hơi mới chậm rãi đứng thẳng dậy, yên lặng nhìn kỹ hai mắt chiến sĩ nằm trên đất rồi cầm theo súng từng bước chậm rãi đi đến cửa. Mỗi bước dẫm xuống, trên mặt đất đều lưu lại một dấu chân máu xúc mục kinh tâm(rất sốc như đâm vào mắt)
Cũng ngay khi Hầu Tử phá cửa sổ nhảy vào trong phòng, đồng thời Hàn Nguyệt Dung cắm khẩu súng lục trên tay trái vào bao súng. Khẩu súng lục trong tay phải tiếp tục hướng phía cửa sổ đối diện xạ kích, tay trái nhanh chóng lôi ra một quả lựu đạn ném vào trong cửa sổ tầng hai đối diện. Lựu đạn trên người Hầu Tử đã dùng hết sạch rồi, nhưng Hàn Nguyệt Dung trên người vẫn còn hai quả. Cũng may mắn bọn họ có lựu đạn, còn đối phương lại không có loại vũ khí nguy hiểm này, nếu không trận này thật không dễ đánh.
"Uỳnh..!" Lựu đạn chuẩn xác rơi vào trong cửa sổ tầng hai đối diện, lúc nổ thì tất cả cửa kính trong gian phòng đó đều tan tành. Lựu đạn thì nổ rồi, nhưng là tên chiến sĩ vốn nấp ở đó không có chết như dự tưởng mà là từ cửa sổ phi thân ra ngoài. Hàn Nguyệt Dung hơi nhíu mày một chút, lập tức không chần chờ xoay người từ trong cửa sổ tầng hai nhảy ra ngoài.
Chính là ngay khi hai chân cô còn chưa chạm đất thì đột nhiên "Rầm!" môt tiếng trầm muộn, một thân ảnh to lớn huých đổ cánh cửa gỗ tầng một từ trong lao ra. Chính là tên chiến sĩ lúc trước nấp ở trên cửa sổ tầng hai.
Hàn Nguyệt Dung lập tức hai tay cùng giơ lên, hai khẩu súng lục nhắm ngay tên chiến sĩ kia liên tục nhả đạn mấy phát. Gã chiến sĩ to lớn sau khi xông ra ngoài liền bưng khẩu AK hướng lên không trung tảo xạ. Hàn Nguyệt Dung ở giữa không trung, dùng sức xoay người để tốc độ rơi xuống nhanh hơn. Mũi chân vừa chạm đất, cô lập tức bật nhảy sang bên cạnh.
Gã chiến sĩ to con nhìn thấy quân thích còn cắm ở đầu vai Hàn nguyệt Dung thì khẽ nhíu mày một chút, ánh mắt lộ ra một tia tán dương, nhưng súng trong tay như trước liên tục không ngừng hướng về cô tảo xạ. Hàn Nguyệt Dung hai, ba bước nhảy đến nấp phía sau một cây trụ đá. Thời gian gần một lần hô hấp liền từ trụ đá nhảy ra ngoài, đồng thời hai khẩu súng hướng về gã chiến sĩ to con phản kích. Hai người vòng quanh cái sân, xuyên qua phía sau trụ đá không ngừng hướng về phía đối phương nổ súng.
Sau khi bắn ba phát, súng lục bên tay phải đã hết đạn, cô đột nhiên nhảy bật lên, hai chân hướng lên trời đầu hướng xuống đất, thân thể xoay tròn đủ 360 độ. Trong lúc xoay tròn, khẩu súng trong tay trái tiếp tục hướng về đối phương xạ kích, đồng thời tay phải dùng sức vẩy một cái, băng đạn rỗng trong súng văng ra, cũng rất nhanh nắm chặt lại hướng phía bắp đùi cắm xuống. "Tách!" một tiếng, khẩu súng này đã được nạp băng đạn mới, mà lúc này chân cô cũng vừa khéo tiếp đất.
Hai người lại vòng quanh sân giằng co khoảng nửa phút, tiếng súng trong phòng chợt đình chỉ, cũng là lúc Hầu Tử và chiến sĩ trong phòng phân thắng bại. Gã chiến sĩ to con lại nhíu mày một chút, đột nhiên bỏ lại Hàn Nguyệt Dung chạy đến một gian phòng bên trái. Hàn Nguyệt Dung sửng sốt một chút, cô không rõ tên này tại sao lại đột nhiên bỏ chiến đấu chạy về bên kia? Chẳng lẽ trong phòng đó có thứ gì đó rất trọng yếu?
Ngay khi cô sững sờ một chút, gã chiến sĩ to con đã dùng lưng phá cửa phòng tiến vào trong. Ngay lúc húc đổ cánh cửa, chỉ trong nháy mặt hắn quay về phía Hàn Nguyệt Dung, cô thấy rõ trên mặt hắn lộ ra một chút tiếu ý, như là được giải thoát, hoặc là rất vui mừng hoặc là đắc ý khi hoàn thành nhiệm vụ? Aaaa..lúc này, Hàn Nguyệt Dung đáy lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác bất an, cô bỗng dưng nghĩ đến một chuyện, vội hướng về gian phòng mà Hầu Tử vừa xông vào, hét lớn:
-"Hầu Tử.!"
Lúc này, Hầu Tử đầy người là vết thương vừa vặn từ trong phòng đi ra, còn không rõ xảy ra chuyện gì, sửng sốt nhìn Hàn Nguyệt Dung.
Hàn Nguyệt Dung gấp gáp kêu lên:
-"Chạy mau.!"
Nói xong cô lập tưc xoay người chạy ra ngoài.
Mà Hầu Tử mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn thấy Hàn Nguyệt Dung vẻ mặt ngưng trọng thì chỉ biết phát sinh chuyện không hay, không suy nghĩ nhiều cũng vung chân bỏ chạy.
Ngay khi hai người sắp chạy ra ngoài cửa, đột nhiên phía sau "UỲNH..!" một tiếng nổ, trời long đất lở, phảng phất cả mặt đất cũng run rẩy không ngừng. Tất cả các phòng trong viện đều phun ra một hỏa cầu thật lớn,gạch vỡ, mảnh gỗ, các vật nhỏ khắp nơi bắn ra.
Cả đại viện đều bị chìm trong biển lửa.
Cách nơi đây rất xa, trong một căn phòng tối om, Cuồng Triều đột nhiên toàn thân chấn động, hét lên: