Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhân Gian Băng Khí

Chương 459: Giải Cứu Hầu Tử (2)

Chương 459: Giải Cứu Hầu Tử (2)


Cảnh sát rút thẻ giơ lên trước mặt Mười Một nói: “cảnh sát.” Rồi đưa tay kia lên nói: “Chứng minh nhân dân.”

Mười Một lấy ra thẻ quốc vụ viện công tác bỏ vào tay hắn, viên cảnh sát sửng sốt lập tức kiểm tra cái thẻ coi là giả hay thật. Sau đó rất cung kính hai tay đưa tấm thẻ trả lại cho Mười Một nói: “Xin lỗi, chúng ta không biết cấp trên phái người xuống nhận vụ này.”

Mười Một cất thẻ công tác đi rồi hỏi: “Người bên trong sao rồi?”

-“Phẫu thuật vừa mới hoàn tất, hắn vẫn còn hôn mê.”

Mười Một đi tới cửa phòng nhìn vào bên trong xem xét. Bên trong còn hai gã cảnh sát, một bác sĩ và hai gã hộ sĩ. Trên giường là một người toàn thân cắm đầy ống, quấn chặt giống như một xác ướp, chỉ chừa ra khuôn mặt, đúng là Hầu Tử.

Mặc dù hai người cảnh sát bên trong không thấy thẻ công tác của Mười Một, nhưng từ thái độ của đồng bọn bên ngoài cũng đoán được người này là do cấp trên phái tới. Hơn nữa địa vị không nhỏ. Tuổi trẻ mà chức cao mặc dù không nhiều lắm, nhưng những người như thế căn bản đều là quyền quý đệ tử, dựa vào mối quan hệ trong gia đình mua quan bán chức cũng là chuyện thường thấy. Ngay cả khi bọn họ chỉ là cấp thấp, với bối cảnh gia đình đó cũng không thể coi thường. Do đó mới có những dạng đệ tử quyền quý như thế này.

Mười Một tới gần sát cửa sổ, bọn cảnh sát bên trong cũng đồng thời nhìn qua. Đến khi bọn chúng nhìn thấy tên đồng bọn đứng sau lưng Mười Một thì mới quay lại. Bọn cảnh sát bên ngoài để cho hắn tới gần như vậy, chứng tỏ hắn là người của mình. Bọn họ hai người nhiệm vụ là đảm bảo an toàn cho người nằm trên giường, chuyện bên ngoài là trách nhiệm của ba tên kia.

Mười Một đứng ở cửa nhìn về phía sau một vài giây rồi bước một bước sang trái để đảm bảo người trong phòng không nhìn thấy tình huống bên ngoài. Đột nhiên Mười Một đứng tại chỗ xoay một vòng ba trăm sáu mươi độ, trong tay một đạo hàn quang lóe lên rồi biến mất. Hai gã đứng bên cửa phòng bên trái căn bản còn chưa biết chuyện gì xảy ra, chỉ thấy cổ lạnh lên một chút, rồi máu nóng phụt ra ngoài, trước mắt tối sầm không còn biết gì hết. Động tác của Mười Một thật sự quá nhanh, sạch sẽ gọn gàng, chỉ đưa dao một cái đã cắt đứt yết hầu của hai người. Khống chế lực như vậy phải qua nhiều năm tháng huấn luyện mới có thể có được.

Tên cảnh sát ở bên phải còn chưa có phản ứng gì thì tay phải của Mười Một đã vung về phía hắn, con dao xếp của Mười Một ngập sâu vào bên trong yết hầu.

Cả quá trình diễn ra chưa tới một giây, Mười Một một hơi giải quyết sạch sẽ ba người mà không phát ra một chút thanh âm.

Mười Một từ trên cổ tên cảnh sát cuối cùng rút con dao xếp ra, ngay lúc con dao rời khỏi yết hầu của hắn, máu nóng không ngừng tuôn trào. Mười Một xoa con dao vào người tên cảnh sát đó, lau đi vết máu rồi mở cửa bước vào.

Một gã cảnh sát trong phòng tiến lại gần hỏi: “Anh là…?”

Tức thì Mười Một vòng qua bên cạnh hắn, tay trái vòng qua cổ hắn siết mạnh một cái. “C- rắc” tên cảnh sát ngã qua một bên chết. Cùng lúc Mười Một vặn gãy cổ gã này, tay phải phất lên phía trước, con dao xếp đã cắm chặt vào tim tên cảnh sát còn lại.

Vừa phóng dao ra, hai chân giống như ly huyền tiến bàn( cái này để hỏi ý mọi người rồi sửa sau ) rất nhanh phóng tới giữa hai viên hộ sĩ, đồng thời hai tay đấm thẳng vào ngực họ. “Crac crac” hai tiếng đánh lủng ngực hai người, ngã xuống mặt đất. Thân thể Mười Một đã qua nhiều lần cải tạo, lực lượng của hắn đã sớm vượt qua người thường. Huống chi với một kích toàn lực như vậy, hai quyền nọ không chỉ phá nát xương cốt trước ngực hai gã hộ sĩ, mà trong nháy mắt làm vỡ nát trái tim.

Cho tới lúc này viên bác sĩ còn chưa có phản ứng kịp với những gì vừa mới xảy ra, thì Mười Một đã phóng tới trước mặt ông ta, tay phải rút một cái ống trên người Hầu Tử đâm vào cổ. Bác sĩ hai mắt trợn trừng, há miệng muốn la lên mà không thể phát ra một âm thanh nào. Từ sâu bên trong cổ ông, máu theo ống dẫn chạy ra ngoài.

“Bịch bịch” hai tiếng, hai gã cảnh sát lúc này mới ngã sấp xuống trên mặt đất. Ngay sau đó thi thể của hai gã hộ sĩ cũng ngã xuống phát ra tiếng vang. Cuối cùng mới tới viên bác sĩ gối khụy xuống, cổ quặt qua, đầu dựa vào tường.

Từ lúc vào phòng cho đến lúc kết thúc, Mười Một chỉ dùng 3 giây mà giết tới năm người, có thể tưởng tượng được tốc độ kinh khủng của hắn. Đây là một cái đáng sợ của những chuyên gia cận chiến, mặc dù cận chiến thủ không thể xem như là hệ thống chiến đấu chính, nhưng một khi để cho cận chiến thủ áp sát, họ là vô địch. Không có một hệ thống chiến đấu nào có thể so sánh được với khả năng cận chiến. Huống chi thực lực của Mười Một đã sớm đạt tới trình độ siêu việt.

Mười Một thu hồi con dao trước ngực viên cảnh sát ra, đi tới bên giường, rất nhanh kiểm tra thương thế của Hầu Tử. Hầu Tử lúc này vẫn còn hôn mê, mặc dù không thích hợp để xuất viện, nhưng Mười Một căn bản không có thời gian chờ đợi. Thời gian càng lâu thì cảnh sát càng giám thị Hầu Tử nghiêm mật, chặt chẽ hơn. Huống hồ vạn nhất Long Hồn được phái tới để canh hắn, ngay cả Mười Một cũng không có biện pháp để cứu. Mười Một rút hết tất cả các dây trên người hắn, đưa hắn lên vai rồi rời khỏi phòng.

Bên trong cũng như ngoài phòng máu huyết văng tung tóe, hắn phải nhanh chóng rời đi trước khi bị phát hiện.

“Cuồng Triều”. Mười Một khiêng Hầu Tử ra khỏi phòng nói: “Nhiệm vụ hoàn thành.”

“Ta đã thấy. Cuối hành lang là phòng chứa vật dụng, bên trong chắc là có xe hay giường đẩy.” Tại vì lầu sáu thuộc về lầu quan trọng, nên hai đầu đều có gắn camera, cũng là tạo điều kiện cho Cuồng Triều.

Mười Một án theo lời của Cuồng Triều tìm được phòng chứa đồ, bên trong quả nhiên có nhiều giường đẩy cũng như xe để lau dọn, còn có ra trắng và nệm. Mười Một bỏ Hầu Tử lên giường, phủ vải trắng lên trên, đẩy hắn tới thang máy. Cái thang máy này chuyên dùng để di chuyển giường cấp cứu cho nên từ trên đi xuống dưới không có sự tình gì phát sinh.

Sau khi thang máy dừng ớ tầng một, cửa thang máy mở ra, Mười Một đeo khẩu trang vào nhanh chóng đẩy xe rời khỏi bệnh viện.

. ....







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch