Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhân Gian Băng Khí

Chương 478: Thập Tự Hắc Ám Xuất Kích 3 (2)

Chương 478: Thập Tự Hắc Ám Xuất Kích 3 (2)
Nhưng khả năng kiên trì của Mười Một nhiều ít bao nhiêu? Lãnh Dạ căn bản không thể nhìn thấu tên biến thái này.

Lãnh Dã thật sự nhìn không thấu Mười Một.

Mười Một đeo tai nghe vào, khi huấn luyện hắn tháo tai nghe xuống để có thể nghe được rõ ràng.

- Cuồng Triều.

Mười Một rót một ly nước, một hơi uống cạn, hỏi:

- Mọi chuyện thế nào rồi?

Cuồng Triều than:

- Sáu ngày rồi không có tin tức gì mới về bọn họ.

Mười Một cùng Lãnh Dạ ở đây đã sáu ngày, trong thời gian này ngay cả Nguyễn Thanh Ngữ ở cách vách cũng không hề hay biết Mười Một đang ở bên cạnh giám thị nhất cử nhất động của mình.

- Long Hồn sao rồi?

- Không biết, ta vẫn không có phát hiện gì về người của Long Hồn.

Mười Một đặt ly nước không xuống hỏi:

- Dawell sao rồi?

- Hắn bây giờ ở khu ngoại ô phía tây. Ai, ta thật sự không hiểu, tại sao chúng ta chỉ giám thị màkhông trực tiếp gặp hắn?

Mười Một nói ngắn gọn:

- Chưa tới lúc.

- Được rồi, ngươi là Đại ca, chúng ta nghe ngươi.

Cuồng Triều ngữ khí rất bất mãn. Cái này cũng khó trách hắn, dù sao hắn cũng rất là mệt mỏi, phải liên tục theo dõi một người trong 24/24 quả thật rất mệt mõi. Đổi lại nếu là ai cũng đều bất mãn, nhưng Cuồng Triều cũng không phải trách cứ Mười Một mà chỉ là phát tiết một chút thôi.

- Ngươi sợ Dawell đột nhiên thất tung sẽ làm họ nghi ngờ chúng ta?

Thanh âm của Lãnh Dạ vang lên từ phía sau Mười Một.

Mười Một không có quay đầu lại, từ lúc Lãnh Dạ tiến vào thì hắn đã nghe thấy rồi.

Lãnh Dạ cũng cầm một ly nước lên, chậm rãi uống nói:

- Ngươi không nghĩ đến việc Dawell rơi vào tay bọn họ, thì hai kẻ chúng ta vẫn là người bị nghi ngờ nhiều nhất. Đúng là nan đề mà.

Mười Một lạnh nhạt nói:

- Họ đến giờ vẫn không có bắt Dawell hay chính là đang kiểm tra.

Lãnh Dạ cười nói:

- Nhưng nếu bọn họ mất kiên nhẫn, bất cứ lúc nào cũng có thể xuống tay với hắn, đến lúc đó không còn khả năng cứu hắn nữa.

Mười Một không nói nữa.

Lãnh Dạ đột nhiên nói:

- Được rồi, ngươi nghĩ nếu chúng ta hai người đột nhiên mất tích, Long Hồn sẽ phản ứng thế nào?

Mười Một liếc mắt nhìn hắn không trả lời mà lại nói:

- Gọi Vịt Bầu qua đây.

“A a.” Lãnh Dạ cuoiwf nói:

- Ngươi rốt cuộc cũng nhịn kông được, ta còn tưởng rằng người không nghĩ ra được chiêu này.

Từ trong tai nghe vang lên tiếng của Cuồng Triều:

- Chiêu gì?

Đáng tiếc Lãnh Dạ không có nghe được, mà Mười Một cũng không có nói gì.

Sau một lát, LÃnh Dạ cười to đi đến bên gian phòng tập, thấy Vịt Bầu từ trong phòng đi ra, cả người bị đánh bầm dập thì cuoiwf lớn nói:

- Ai nha. Ta cười đến đau bụng mất thôi, ngươi bị đánh đến mức bầm dập đến mức này a.

Vịt Bầu ủy khuất nói:

- Lãnh Dạ đại ca, ta không thấy gì cả.

Lãnh Dạ nhéo nhéo lỗ tai Vịt Bầu, cười nói:

- Không phải bảo ngươi phải dùng lỗ tai mà nghe rồi sao.

- Ta nghe không được, chỉ nghe thấy rất nhiều tiếng gió mà thôi.

- Ha ha. Con vịt ngốc. Cho nên mới bảo ngươi trước tiên luyện tập, phải tập từ tiếng gió có thể xác định được phương hướng của các quả bóng.

- Vịt Bầu.

Mười Một lãnh đạm cắt lời Lãnh Dạ.

Vịt Bầu tiến lên hai bước nói:

- Đại ca.

- Kêu bằng hữu của người tìm một người.

Lãnh Dạ nói thêm vào:

- Tốt nhất là bằng hữu tốt nhất của ngươi, cùng ngươi không có quan hệ gì. Còn có ngươi không có tự mình ra mặt.

Vịt Bầu ngơ ngác nhìn Lãnh Dạ và Mười Một, không hiểu bọn họ đang nói gì.

Mười Một nói:

- Để cho hắn giúp ta tìm một người, sau khi tìm được người thì nói với người đó tối nay, tại đường Tây Bắc, sẽ có người gặp hắn.

Vịt Bầu gật đầu, lại hỏi:

- Tìm ai? Hắn ở đâu?

Mười Một bỏ tai nghe xuống nói:

- Cuồng Triều sẽ nói cho người biết, mặt khác ngươi tới nhà Hầu Tử lấy mấy thứ đồ vật.

Lãnh Dạ vỗ vỗ vai Vịt Bầu nói:

- Cẩn thận một chút, có thể có người sẽ theo dõi ngươi, đừng đẻ họ phát hiện.

Vịt Bầu vỗ vỗ ngực nói:

- Yên tâm đi, muốn đi theo ta không phải dễ dàng đâu.

Lãnh Dạ cười nói:

- Theo dõi ngươi có thể là một nhóm cao thủ, đừng quá tự đại, mà coi thường.

Vịt Bật gật đầu nói:

- Hiểu rồi, Đại ca, ta bây giờ đi luôn a?

Mười Một gật đầu.

Đêm khuya, ba giờ sang tại đường Tây Bắc.

Một người tóc vàng, chính là Dawell, đo tới cuối con đường, rồi quay trở lại, cứ như thế tới lui bốn năm giờ đồng hồ. Hôm nay trong lúc đang đi trên đường có một thiếu niên đi ngang qua và nói với hắn:

- Hôm nay, ba giờ sáng, đường Tây Bắc người ngươi muốn gặp sẽ tìm ngươi.

Dawell cả kinh, lúc định thần lại thì thiếu niên đã chạy xa rồi.

Người mình muồn tìm? Chả lẽ là hắn? Mặc dù không dám chắc, nhưng vẫn có một chút hy vọng, hắn khổ sở tìm kiếm người này đã hơn nửa năm. Lúc này có chút hy vọng, làm sao lại không nắm lấy. Cho nên Dawell lập tức từ ngoại ô phía Tây chạy tới đường Đông Bắc, nửa nam thời gian này hắn đã đi khắp nơi ở kinh thanh, mỗi cái ngã tư đường đều cực kỳ quen thuộc, cho nên biết rõ đường Tây Bắc nổi danh là phố bán rong. Từ ngoại ô phía Tây đi bộ đên Tây Bắc thì trờ đã bắt đầu sang, trên đường các quầy bán hàng đã sớm dọn dẹp rồi, đường cũng trở nên vắng lặng, chỉ còn vài bóng người đi lại. Dawell không biết đối phương hẹn tại nơi nào trên đường Tây Bắc nên đành đi từ đầu đường đến cuối đường rồi quay ngược trở lại. Khó khăn lắm mới đợi được đến ba giờ sáng, nhưng mà người hắn đợi đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện.

Đột nhiên có người gọi hắn:

- Dawell

Làm hắn giật mình, cảm thấy chính là thanh âm lạnh lung, không có chút tình cảm nào mà hắn ngay cả trong mở cũng nhớ kỹ.

Dawell chậm rãi xoay người lại, thấy có một bóng đen đang đứng khuất trong bóng tối, chỉ nhờ có ánh sáng của đèn đường là phân biệt được một chút, chính là người mà nửa năm nay hắn vất vả tìm kiếm.

Dawell nhe run rẩy, từ khóe máy xuất hiện dòng nước mắt trong suốt:

- Sở Nguyên đại ca?

Mười Một tiến lên vài bước, tiến lên một chút để hắn có thể nhìn rõ hơn rồi nói:

- Đi theo ta.

Nói xong liền trực tiếp đi vào một ngỏ nhỏ ở bên cạnh.

Dawell không kịp gạt nước mắt, vội vả đi theo sau. Dọc đường, Mười Một không hề nói lời nào, ngoặt trái rẻ phải một hồi, không hề có ánh đèn, chỉ dựa vào ánh trăng mà miễn cưỡng thấy được hoàn cảnh xung quanh. Dawell thủy chung vẫn đi sát phía sau, cho đến khi Mười Một dừng lại.

Đợi Mười Một dừng lại, Dawell mới kích động nhẹ nói:

- Sở Nguyên đại ca……

- Dawell.

Mười Một ngắt nời nói:

- Việc của Lang Nha ta biết rồi, Carlos và Moira đâu?

Dawell cúi đầu, trong mắt rưng rưng, nói trong giọng có lẫn tiếng nấc:

- Chú đã chết, chị của ta cùng ta mất liên lạc, đến giờ vẫn chưa tìm được cô……

Hắn xoa xoa con mắt ngước đầu lên nói:

- Tại những người đó tới, chú ta để ta cùng chị ta tới Long Quốc tìm ngươi. Sau trên đường bị người ta đuổi bắt, ta cùng chị ta chia ra. Ta……ta…..”

Nói đến đây Dawell khóc òa lên, không nói tiếp được

- Bọn họ là ai?

Dawell trong mắt tràn ngập hận thù, cắn chặt răng, căm giận nói một câu:

- Ma Quỷ! Kẻ truy đuổi bọn ta chính là Hoàng Phong tổ, Hông Hạt tổ của Ma Quỷ. Cón có sát thủ của Ám Dạ tổ.

Ở Ma Quỷ, một đội lính đánh thuê hoặc một nhóm chuyên về một bộ môn thì được gọi là một tổ, bên trong lại phân ra nhiều tiểu tổ. Như Mười Một trước đây thuộc Ám Dạ ngũ tổ là một tiểu tổ thuộc Ám Dạ tổ. Mà Hầu Tử từng thuộc tổ chín của Hoàng Phong Tổ. Nếu vận dụng toàn bộ một tổ xuất động thì tình hình chiến đấu quả thật rất kịch liệt, mà lần này xuất liền bốn tổ, trong đó còn có một tổ sát thủ nói rõ rằng lần này diệt Lang Nha, Ma Quỷ không quan tâm đến tổn thất.

- Sở Nguyên đại ca.

Dawell nấc nhẹ nói:

- Chú ta nói ngươi ở tại thủ đô Long Quốc, nửa năm nay ta tìm ngươi rất khổ sở.

- Uhm. – Mười Một nói – Nửa năm nay ta trà trộn vào Long Hồn của Long Quốc, không thể liên lạc với bên ngoài, cho nên không biết về chuyện của ngươi. Lần này vừa ra liền lập tức tìm ngươi.

Dawell gật đầu nói:

- Sở Nguyên đại ca. Ta biết ngươi rất có bản lãnh. Xin ngươi hãy giúp ta báo thù, ta……”

- Dawell.

Mười Một tới trước mắt Dawell, nhìn thẳng vào mắt hắn nói:

- Ta cũng có thù vời Ma Quỷ.

Những lời này không hề sai, cuộc chiến giữa hắn và Ma Quỷ là không thể tránh khỏi, chỉ còn là vấn đề thời gian.

Dawell vẫn còn kích động, hay chính là đau thương, thỉnh thoảng lại lấy tay lau nước mắt, nói không ra lời. Nửa năm nay lưu lãng, nửa năm cục khổ, hắn đã phải rất nhẫn nại, trải qua nửa năm ma luyện, giờ hắn thật sụ không nhịn nổi mà khóc lớn một hồi. Hắn thật sự quá kích động, ngay cả khi Mười Một đưa một vật tới trước mặt cũng không có để ý.

- Dawell cầm lấy.

Dawell sửng sốt một chút, phát hiện trước mắt là một tấm vật gì đó . Hắn cầm lấy liền biết đây là một cọc tiền.

Mười Một không đợi Dawell hỏi gì, nói thẳng luôn:

- Đã nghe qua về Long Hồn chưa?

Dawell gật gật đầu.

- Long Hồn đã chú ý tới năng lực của ngươi, nhưng bây giờ ta đang ở trong Long Hồn giải quyết một số việc quan trọng, cho nên tạm thời không thể đi cùng ngươi được. Số tiền này đủ để người chi tiêu, tiếp tục sống thêm nửa năm. Nhiều nhất là một tháng nửa ta làm xong thì sẽ lập tức gặp ngươi. Nhớ kỹ, trừ phi ta tự mình tới gặp ngươi, ngoài ra không được tin tưởng bất kỳ kẻ nào, bất luận kẻ nào nói cũng không cần nghe theo. Biết không?

Dawell gật mạnh đầu.

Mười Một gia nhét sấp tiền vào tay hắn, đồng thời đề tỉnh:

- Hãy cẩn thận, tiếp tục duy trì lối sống trước đây. Không được lộ ra bất cứ điều gì bất thường, nếu không sẽ bị bắt lại hỏi tiền từ đâu mà có.

Đợi Dawell cất tiền vào trong người, Mười Một đi qua bên người hắn, nhẹ giọng nói:

- Một tháng nữa, ta sẽ tới tìm người.

- Sở Nguyên đại ca……

Dawell nhìn Sở nguyên biến mất trong màn đêm, cũng không có đuổi theo. Hắn sớm mất đi cha mẹ, cùng với chị chạy trốn đến Thụy Sư quốc theo chú Carlos thì đã bắt đâu hiểu chuyện, không có đuổi theo. Hắn tin tưởng Mười Một, Mười Một đã nói sao thì chắc chắn sẽ làm như vậy.

Đợi Dawell lấy tiền xong, Mười Một đi qua bên cạnh nó, đồng thời nhẹ giọng nói:

- Nguyệt, ta sẽ tới tìm ngươi!

Sau khoảng một tuần, Mười Một vẫn ở trong tại căn hộ ở Vân Thiên.

Mười Một vẫn ngồi trong phòng của mình, quan sát máy vi tính, trên màn hình Nguyễn Thanh Ngữ đang ở trong thư phòng đánh guitar. Mặc dù không có thanh âm những hắn dường như vẫn chăm chú “lắng nghe”.

Đột nhiên từ tai nghe vang lên tiếng Cuồng Triều:

- Sở Nguyên, có điện thoại gọi ngươi, là hai người tên Diệp Kiếm và Tiểu Đao ở Ôn Thành tìm ngươi.

Mười Một nói:

- Rốt cuộc cũng có tin tức rồi. Cuồng Triều thong tri cho hầu tử, chúng ta chuẩn bị phản kích.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch