Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhân Gian Băng Khí

Chương 499: Đạo Thi Chi Chiến1 (1)

Chương 499: Đạo Thi Chi Chiến1 (1)


Chương ba trăm hai mươi chín đạo thi chi chiến1

“Tư!" Một chiếc xe cũ nát chạy đến gần một một nhà máy chế biến thực phẩm cũ nát

Bên trong xe, Lãnh Dạ cầm ống nhòm quay về nhà máy gia công rất chăm chú, rồi nói: "Mấy người Indo này đúng thật là có đầu óc tưởng tượng, đem thi thể giữ ở đây làm chi? Định thu hồi phế phẩm, gia công thịt giả làm thịt heo hay sao?"

"Ục" Vịt Bầu ngồi bên cạnh nuốt nước bọt, càng nghĩ lại càng thấy khó chịu, bật cửa sổ xe hướng ra phía ngoài "Ọe" một tiếng ói khan, sau đó lau lau miệng nói : "Lãnh Dạ đại ca, ngươi đừng nói nữa, nghĩ tới đã cảm thấy phát ớn."

Lãnh Dạ vẫn với cái thái độ “không sao cả” nói : "Đâu có bắt ngươi ăn thịt người đâu? Có cái gì mà ghê tởm. " Hắn lại hướng Mười Một phía sau chỉ chỉ rồi nói : "Người này đã từng ăn xong không ít thịt người, thịt người khác có nhằm nhò gì."

"A a ……" Vịt Bầu cố nặn ra một nụ cười rồi nói : "Đừng đùa nữa …… nói đùa kiểu này không hay đâu……"

“Ai nói giỡn với ngươi, ta nói thật đó. Không tin ngươi hỏi hắn đi."

"Ách ……" Vịt Bầu quay đầu chậm rãi nhìn về phía Mười Một, hỏi: "Đại ca, ngươi không phải đã ăn thịt người chứ?"

Mười Một cũng đang cầm một cái ống nhòm nhìn chăm chú vào nhà máy gia công thực phẩm đồ hộp "Ừm."

Vịt Bầu đột nhiên tự nhiên cảm thấy ớn lạnh, nổi gai ốc toàn thân.

Lãnh Dạ cười ha ha nói : "Con vịt chết này sao lại nhát gan như vậy, có cái gì mà phải sợ chứ. Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi phải lớn lên trong hoàn cảnh của hắn, đừng nói ăn thịt người, kể cả những gì ghê tởm hơn ngươi cũng sẽ ăn."

Vịt Bầu lắc đầu liều mạng nói: "Ta không cần."

“Không cần?" Lãnh Dạ khẽ cười một tiếng nói : "Có đôi khi vì muốn sống sót, chuyện gì cũng có thể làm được. Đừng nói ăn thịt người khác, đến lúc đó ngươi chỉ sợ ngay cả cha mẹ ruột cũng không thèm quan tâm."

Lãnh Dạ quay đầu nhìn Mười Một rồi nhìn về phía một khu nhà cảm thấy không thể không kỳ quái. Trước kia Hầu Tử đã từng nói, ta còn tưởng rằng mình đã hiểu rõ "Ma Quỷ" là loại thế giới gì. Mãi về sau lại ta thoát ly Thập Tự Hắc Ám rồi làm việc cho chính phủ mới có một vài tài liệu về phương diện này. Do đó mới biết mình còn chưa tưởng tượng đến một phần mười sự thật .

Lúc này, Mười Một đột nhiên hỏi : "Cuồng Triều, ngươi là làm sao tìm được nơi này vậy?"

Mười Một vừa nói như vậy, Lãnh Dạ cũng chú ý, nhà máy thực phẩm gia công đồ hộp ở vào một mảnh đất vuông vắn, xung quanh có rất nhiều đại thụ và kiến trúc, căn bản không thấy cả đến lấy một cái camera nhỏ xíu .

Cuồng Triều nói : "Hắc, nơi này ở Indo quả là không thể tìm được một cái camera nào. Ta thông qua vệ tinh theo dõi đó."

Lãnh Dạ giơ ngón cái lên, mặc kệ Cuồng Triều có thấy hay không, tán thưởng nói : "Đúng là trâu. Ngay cả vệ tinh cũng bị ngươi xâm chiếm."

“Ta chỉ một người đương nhiên không có khả năng làm được. Nhưng ngươi đừng quên, chúng ta bên này nhưng có một đám tinh anh."

“Ừm, Ừm ." Lãnh Dạ không ngừng gật đầu nói : "Xem ra mấy đứa cứu được từ Tiểu Trùng Quốc, đúng là bây giờ thành người cả rồi. Ông nội nó, lần sau có dịp làm lại. Nhất định phải đem bao nhiêu người còn lại cứu ra cho bằng sạch, đến lúc đó tổ chức một đại quân hacker, chúng ta coi như là vô địch thế giới rồi. Ha ha ha ha ……"

Vịt Bầu lau mồ hôi trán. Hắn rốt cục phát hiện ra Lãnh Dạ ngoại trừ "ưu điểm " giống Hầu Tử về căn bệnh nói chuyện rất lớn tiếng, mà cả năng lực ảo tưởng của hắn cũng thật sự là cường đại.

Mười Một hỏi : "Bên trong có bao nhiêu người?"

“Ta không biết, ta không thể tiến hành theo dõi được, nhiều nhất chỉ tra được mấy lão giáng thuật sư cuối cùng bị đưa tới nơi này, mới đoán ra đây là nơi lưu giữ thi thể. Do đó nhân số, vũ khí, thậm chí địa điểm cụ thể nơi cất chứa thi thể bên trong thì không rõ ràng lắm, phải nhờ vào các ngươi tự mình đi thăm dò thôi. Còn nữa, mạng bên kia rất kém, ta không thể giúp các ngươi, tự mình phải cẩn thận đó."

Lãnh Dạ thở dài nói : "Cuồng Triều. Ta quả là bội phục ngươi. Chỉ nhìn thấy mấy giáng thuật sư bị đưa tới mà đã bắt chúng ta chạy bở hơi tai tới đây giúp ngươi tìm hiểu. Vạn nhất mấy người được mời tới chỉ là trư giáng, ngưu giáng gì gì đó thì coi như chúng ta không phải làm không công sao ?"

“Dẫn bọn hắn tới đều là nhân viên chính phủ Indo, bọn họ không có việc gì lại đem giáng thuật sư tới địa phương này làm gì? Dù sao cho dù không phải chứa thi thể. Cũng khẳng định cất dấu bí mật gì đó rất trọng yếu, hơn nữa là có liên quan đến giáng thuật."

"Lãnh Dạ." Mười Một lạnh nhạt nói : "Không được bỏ qua một đầu mối nào."

“Biết rồi. Biết rồi." Lãnh Dạ khoát khoát tay vô lực nói : "Dù sao cũng đã đến rồi, kiểm tra cũng tốt, coi như tìm kiếm vài việc làm để giết thời gian."

Mười Một nhìn sắc trời rồi nói : "Lãnh Dạ, ngươi trước tiên tìm kiếm địa điểm bắn tỉa. Vịt Bầu, đem xe hơi giấu kỹ, ngươi ở lại trông xe, ta đi thăm dò. Bây giờ là buổi chiều ba giờ, chúng ta đợi khi trời tối sẽ hành động ."

Lãnh Dạ không có có dị nghị gì xách một túi du lịch dài dài, nắm tay Vịt Bầu, dùng tay bóp chặt một chút rồi nói: "Áp tử, cố gắng lên."

“Ừm." Vịt Bầu hướng Lãnh Dạ gật đầu rất mạnh tỏ vẻ đồng ý, Lãnh Dạ tiện tay đóng cửa xe lại.

Vịt Bầu quay đầu hỏi: "Đại ca, chúng ta đợi cho đến mấy giờ thì hành động?"

“Rạng sáng."

"Hả, Lãnh Dạ đại ca không phải sẽ chết đói sao?"

Mười Một nhìn qua cửa sổ về phía Lãnh Dạ đang đi dần ra xa, nói lãnh đạm : "Nếu không chịu được, thì để cho hắn đi chết đi ."

Vịt Bầu đem xe hơi lái vào nơi rất xa trong rừng rậm rồi dừng lại, tắt máy, nhìn trời, nhẹ giọng hỏi : "Đại ca, có thể hỏi ngươi một việc hay không?"

Mười Một đang sửa sang lại trang bị bèn nói : "Chuyện gì?"

“Việc …… ngươi ăn thịt người có thật không đó?…… ta chỉ tùy tiện hỏi thôi, nếu ngươi không muốn nói, có thể không cần trả lời đâu."

Mười Một nói : “Một là có thể sống sót. Hai là ngươi bị người khác giết, để cho bọn họ ăn thịt của ngươi, ngươi sẽ lựa chọn cách nào?"

Vịt Bầu nói không chút nghĩ ngợi nói: "Đương nhiên là giết bọn họ. Nhưng …… có cần phải ăn thịt bọn họ không?"

“Không ăn thịt bọn họ thì ngươi cũng phải chết ."

“Tại sao ?"

“Lúc trước chúng ta mười người một tổ bị giam trong mật thất nửa tháng, không có thức ăn nước uống. Không ăn thịt người, chúng ta ăn cái gì?"

Vịt Bầu cảm thấy không khỏi một trận ớn lạnh từ đầu tới chân, dùng hết sức cử động hai tay rồi hỏi : "Vậy cuối cùng tổ các ngươi còn có mấy người sống sót?"

"Cách!" Nòng súng trong tay Mười Một truyền ra tiếng đạn lên nòng,

Rồi nói tỉnh rụi: "Chỉ có ta một người thôi.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch