Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhân Gian Băng Khí

Chương 509: Khủng Phố Đích Thi Thể 3 (1)

Chương 509: Khủng Phố Đích Thi Thể 3 (1)


Làm sao mới làm người ta cảm thấy sợ lên sợ xuống?

Con người thường sợ những sự vật không biết, giống như cổ nhân sợ sấm chớp trên bầu trời, bởi vì họ không biết đây là hiện tượng tự nhiên, còn tưởng rằng sấm chớp trên bầu trời là do lôi công tức giận. Lại như người hiện đại thì sợ những sự vật lạ lùng, rất nhiều việc mà khoa học không thể giải thích, hoặc là nói là bây giờ khoa kĩ còn chưa thể giải thích. Nếu có một ngày nào đó, khoa học phát triển để khi nói đến quỷ thần vẫn có được một giải thích hợp lý, tin rằng mọi người khi đó sẽ không còn phải e ngại đêm tối và quỷ thần. Nhưng bây giờ khoa kĩ vẫn chưa thể làm được điều này, do đó mọi người vẫn còn sợ hãi quỷ thần tồn tại.

Vì không biết, cho nên mới sinh ra sợ hãi.

Nhưng nói đến quỷ quái thì dù sao cũng hư vô mờ mịt, nhìn không thấy sờ không được, rốt cuộc trên đời này có quỷ hay không cũng khó nói. Nhưng khi thấy hoặc sờ một thứ gì đó thì sao?

Ví dụ, thi thể.

Rất nhiều người sợ thi thể, tại sao phải sợ? Là sợ họ đột nhiên đứng lên? Cũng sợ họ đột nhiên mở mắt? Ai cũng đều biết đây là việc không có khả năng xảy ra, nhưng khi để một người một mình đối diện với một cái xác, sự sợ hãi cũng là một điều tự nhiên.

Mặc dù trên đời này còn có rất nhiều người không sợ đối mặt với thi thể, nhưng những người đó chỉ tiểu bộ phận trong biển người mênh mang. Ví như Mười Một, hắn tiếp xúc rất nhiều thi thể, chỉ sợ so với tiếp xúc với người sống còn nhiều hơn. Từ nhỏ đến lớn, hắn đã từng nhìn những người sống bên người hắn lần lượt chết đi, chưa nói trong số đó bộ phận còn là do hắn tự tay giết chết. Có thể nói hắn từ nhỏ đã lấy tử thi làm bạn cùng nhau lớn lên, còn hắn tự mình cũng đã vô số lần từ cõi chết người trở lại.

Hắn giết người nhiều lắm, những cảm tình trong tim đã chết từ lâu, bây giờ xuất một người so với giết một con gián cũng chẳng có gì khác nhau nhiều lắm. Hắn thấy rất nhiều thi thể, nhiều tới mức cho tới bây giờ chẳng còn cảm giác gì với thi thể nữa. Có lẽ sự khác nhau giữa thi thể và người sống đối với hắn chỉ là có thở và không thở

Mặc dù Mười Một sớm đã quen với thi thể, cũng mặc dù hắn từng gặp rất nhiều cái chết khác nhau. Chặt tay chặt chân, bẻ nát tay chân, thậm chí còn có rất nhiều cái chết thảm không thể nói được, mặc dù thấy hình thức chết như thế nào đi nữa thì hắn cũng không hề có cảm giác. Bất luận kẻ nào nếu nếu từ nhỏ tới lớn kể cả khi ăn cơm, lúc ngủ cũng sống chung với thi thể một thời gian rất lâu, cũng sẽ quen với xác chết.

Nhưng vừa mới đây, ở trong khi lật tấm bạt ra, thấy cỗ thi thể đó thì trên mặt Mười Một lại lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Thi thể này cũng không có gì đáng sợ, tử trạng cũng không kinh khủng, nhưng tin chắc một người bình thường nếu thấy cảnh này chắc chắn không chịu được. Bởi vì trước mặt hắn không phải là một thi thể, mà toàn bộ đều là con dòi nhung nhúc. Nếu không phải biết nơi này có một thi thể đang nằm, nhìn qua còn có thể cho là đây là do vô số những con dòi ghê tởm tạo thành một hình người. Đầu do những con dòi tạo thành. Thân thể cũng do những con dòi tạo thành, tay chân tất cả đều là dòi, dùng đèn pin chiếu từ đầu đến chân chỉ thấy không chỗ nào không bị dòi bao trùm.

Thi thể sinh ra dòi vốn là hiện tượng tự nhiên, nhưng bây giờ là trong phòng lạnh, nhiệt độ nơi này là hai mươi ba mươi độ dưới 0. Trong hoàn cảnh đó, thi thể làm sao có thể sinh ra dòi được chứ?

Dòi còn có tên là dòi ruồi, cũng là con ruồi sinh ra trứng mà thành, rất thích ăn thịt thối. Rất nhiều người cho rằng dòi là do thi thể thối rữa sinh ra. Do vi khuẩn sinh ra dòi. Kỳ thật loại suy nghĩ này rất sai lầm. Giới sinh vật học đã chứng minh, dòi là trứng của ruồi mà thành, không có ruồi thì sẽ không sinh ra dòi. Vào năm 1668, một người Italia tên là Darley từng làm thí nghiệm, ông đem thịt cắt thành những khối khác nhau, một vài khối dùng bao bố bao lại, một vài khối không bao. Tất cả thịt đều được đặt ở ngoài không khí để thối rữa tự nhiên, sau một thời gian tất cả thịt đều thối rữa cả, thịt không có bao thì sinh ra dòi, còn thịt có bao thì không phát hiện dòi. Do đó mọi người biết rằng dòi không phải do thịt thối sinh ra mà là do ruồi đẻ trứng.

Mặc kệ dòi làm sao mà sinh ra, nhưng ở đây tại đây trong hoàn cảnh âm hơn hai mươi độ mà lại sinh ra dòi thì là một việc căn bản không có khả năng. Không nói tới việc dòi có thể tồn tại trong điều kiện nhiệt độ thấp hay không, nhưng làm sao có thể nở trứng ra cũng là một vấn đề. Hơn nữa ruồi cũng không đẻ trứng nhiều như vậy. Trừ phi ruồi trên toàn Indonesia đều bay tới đây để đẻ trứng mới có nhiều như vậy được.

Mười Một tiện tay bốc lên một con dòi nhìn một chút, phát hiện con dòi này đã chết. Cơ thể con dòi rất cứng, hẳn là bị đông cứng mà chết. Hắn khẽ nhíu mày, đây này một hiện tượng rất kỳ quái. Trong hoàn cảnh âm hai mươi độ, rất nhiều dòi như vậy thì phải đống kết thành một khối mới đúng, tại sao chúng đều không bị đống kết, ngược lại ngoại trừ cơ thể cứng lại thì không hề có một tầng băng bao chung quanh? Hắn lại dùng Thiên Trảm nhè nhẹ gạt tầng dòi phía ngoài thi thể, không ngờ (lại có có hơn mười con dòi bị dao gạt ra mép giường. Số dòi bị gạt ra một tầng, bên trong còn lại thêm một dòi nữa, đều đã bị đông cứng. Mười Một cứ thế tiếp tục, phát hiện số lượng dòi nhiều tới mức hằng hà sa số, hơn nữa đã xâm nhập vào trong nội tạng trong cơ thể.

Trong khi gạt sâu vào tới mức lòi ra những cái xương bên trong, Mười Một phát hiện bên trong xương sườn đều toàn là dòi, nhưng cái mà hắn giật mình là, những con dòi bên trong vẫn còn chuyển động. Trời ạ! Con dòi này vẫn còn sống.

Có thể là bên ngoài có vô số tầng tầng lớp lớp thi thể dòi nên tạo thành lớp cách hàn khí, cũng có thể là một nguyên nhân gì đó, những còn dòi ở sâu nhất trong thi thể vẫn còn sống. Nhưng Mười Một vừa gạt những con dòi trên mặt thi thể ra thì mấy con còn sống bên trong bị đông cứng rất nhanh, có thể là trực tiếp lộ mình ra trong không khí lạnh đã làm chúng đông cứng mà chết

Mười Một lại nhè nhẹ gạt một tầng mấy con dòi vừa mới đông cứng này thì phát hiện phía dưới vẫn còn còn có dòi, mặc dù lập tức bị đông chết, nhưng dù sao trước đó một khắc vẫn còn sống cả. Hiện tượng này tuyệt đối là rất phản tự nhiên, cho dù số lượng dòi có lớn, nhưng không thể có một con nào có thể sống được trong hoàn cảnh âm vài chục độ như ở đây. Nhưng Mười Một vừa rồi lại chính mắt nhìn thấy, trong điều kiện âm hai mươi độ, sâu trong thi thể không thể ngờ lại còn có vài con dòi còn sống.

Kỳ quái nhất là Mười Một gạt hơn phân nửa dòi ra, cuối cùng chỉ có thể nhìn thấy xương: nhưng không phát hiện thịt hoặc là các cơ quan nội tạng trong cơ thể. Dòi chỉ ăn thịt thối, đối với những tổ chức thân thể chúng tuyệt đối không ăn vào. Nhưng tại sao thi thể này chỉ còn lại có một bộ xương thôi? Nội tạng trong cơ thể hắn đã đi đâu mất rồi? Thân thể hắn tại sao lại có một số lượng dòi nhiều như thế?

Cái làm khó hiểu nhất là những con dòi này làm sao tới được đây? Làm sao ở một điều kiện nhiệt độ cực thấp trong phòng lạnh lại vẫn sống?

Vô số vấn đề, nhưng không có một đáp án nào cả.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch