Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhân Gian Băng Khí

Chương 531: Vĩnh Biệt Liễu, Bất Bị Tán Tụng Đích Anh Hùng Khúc 1 (1)

Chương 531: Vĩnh Biệt Liễu, Bất Bị Tán Tụng Đích Anh Hùng Khúc 1 (1)


Yên tĩnh, huyết sắc bao phủ cả không gian nóng cháy.

Áp lực trầm trọng ép vào thân thể con người, cả một bầy không khí nóng bức làm người ta bứt rứt khó chịu, hận không thể gào lên một tiếng.

Nhưng không ai nói gì, thực ra là không ai dám lên tiếng, chung quanh yên tĩnh đến mức chỉ còn có tiếng hít thở nặng nề của Bố Lộ và Vigia. Nhất là Vigia, tiếng hít thở của cô bé càng ngày càng nặng nhọc, đồng thời cũng càng lúc càng dồn dập, dường như có thể đứt hơi bất kỳ lúc nào, dọc theo đường đi Bố Lộ vô cùng đau lòng ôm chặt lấy nó.

“Vigia, rất khó chịu hả?" Bố Lộ ôm Vigia thở càng lúc càng khó khăn, thấp giọng hỏi tràn đầy vẻ đau đớn quan tâm.

Vigia há miệng, thần tình khổ cực nói: "Ông nội, Vigia đau bụng lắm. Dường như có người dùng kim đâm vào bụng con vậy."

Trên mặt Bố Lộ hiện lên vẻ thống khổ.

Vigia rên rỉ một tiếng: "Ông nội ……"

Bố Lộ nhè nhẹ vuốt tóc Vigia, nhẹ giọng an ủi nói: "Vigia ngoan, chịu khó một chút nhé. Đợi khi vào bên trong, ông nội có thể tìm ra thuốc tiêm cho con, tiêm xong sẽ không đau nữa. Được không?"

“Ừm." Vigia khẽ dùng hết sức gật đầu ngoan ngoãn.

Lúc này Bố Lộ trở nên cảnh giác, lão ngước đầu lên nhìn sâu vào trong thông đạo. Một thân ảnh từ thông đạo một góc sâu của thông đạo hiện ra, hướng thẳng về phía hai người đi tới. Người này, chính là Mười Một đã đi trước một bước để phá hỏng những camera giám thị gắn trong thông đạo lúc này trở lại bên cạnh hai người, nhấc hai cái bao lớn để bên chân Bố Lộ lên rồi nói một chữ ngắn gọn "Đi."

Bố Lộ hỏi: "Tổng cộng có sáu cái camera giám thị, đã giải quyết rồi hả?"

“Ừm." Mười Một nhìn về phía Vigia đang đau đớn để tay đè lên bụng, nhíu nhíu mày hỏi: "Nó làm sao vậy?"

Bố Lộ nuốt khan, trên mặt lộ ra vẻ thương tâm sâu sắc, nhẹ giọng nói: "Phát bệnh rồi."

“Không phải ngươi nói là ít nhất cũng phải hai ngày?"

Bố Lộ lắc lắc đầu, thở dài đánh thượt một cái nói: "Ta cũng không rõ lắm, có thể là bọn họ đã thay đổi thành phần của thuốc, cũng có thể là do thể chất Vigia quá yếu."

Mười Một ngữ khí lạnh lùng hỏi: "Đi được không?"

Bố Lộ cúi xuống, nhẹ giọng hỏi: " Vigia, con còn có thể đi được không?"

Vigia ngước lên, nước mắt chảy đầm đìa nhìn Bố Lộ. Đau đớn đến mức đôi môi nhỏ xíu trắng bợt ra, thân thể cũng nhè nhẹ run rẩy, chỉ mấp máy môi mà nói không ra lời.

Bố Lộ thở dài nói: "Xem ra nó cần phải nghỉ ngơi một chút."

"Mật mã bao nhiêu?"

“Một người đi thôi sao?" Bố Lộ ngẫm nghĩ, rồi gật đầu nói: " Cũng được, nhưng phải cẩn thận một chút. Bên trong phòng thí nghiệm chính mặc dù không có bảo vệ, nhưng vẫn có người trực ban đó."

Bố Lộ đọc ra một chuỗi số, rồi nói: " Đây là mật mã được ghi trên cuốn sổ của Tạp Oa Long, đừng nhầm lẫn đó. Mỗi thẻ từ đều có một mật mã đối ứng, mỗi mật mã cá nhân đều khác nhau. Đây là để dự phòng vạn nhất có người đánh mất thẻ từ, có thể bị người khác dùng nó để mở cửa. May mà ngươi lấy được quyển sổ của Tạp Oa Long, còn mật mã của hắn thì được ghi lại bên trong cuốn sổ."

Mười Một nhìn hắn liếc mắt. Bố Lộ biết ánh mắt của hắn có ý gì. Lúc trước Bố Lộ yêu cầu chỉ lấy thẻ từ thôi, bởi vì không có thẻ từ cho dù có mật mã cũng không mở cửa được. Nhưng hắn đã sớm biết rằng mỗi thẻ từ đều đi kèm với mật mã khác nhau, nên cho dù lấy được thẻ từ mà không có mật mã cũng chẳng hữu dụng gì.

Bố Lộ nở nụ cười nhẹ, nói: "Cho dù chúng ta không có mật mã. Chỉ cần có có thẻ từ, cánh cửa đó cũng không ngăn ngươi được, đúng không?"

Mười Một liếc nhìn lão, ném lại một câu: "Chờ ta ở đây." Rồi cứ thế xoay người đi vào bên trong.

Bố Lộ đột nhiên kêu lên: "Mười Một."

Mười Một dừng chân, ngoái đầu lại.

Bố Lộ nói: "Trong phòng thí nghiệm chính có một gian để thuốc, giúp ta lấy một liều giảm đau về đây."

Mười Một quay đầu lại, không nói gì. Tiếp tục đi thẳng.

Bố Lộ kéo Vigia ngồi xuống, ôm cô bé rất nương nhẹ, hy vọng có thể chia sẻ với nó nỗi thống khổ. Nhìn về phía Mười Một đã khuất xa, Bố Lộ chỉ có thể bất lực thở dài một tiếng.

Phòng thí nghiệm chính là nơi quan trọng nhất trong căn cứ này, do đó cũng là nơi phòng thủ sâm nghiêm nhất. Chỉ trong vòng ba trăm thước thông đạo mà có gắn tới sáu cái camera giám thị dạng quét, hơn nữa một cái quay về cửa vào. Những người giám sát bên trong có thể giám thị toàn cảnh nhờ những camera giám thị này, trình độ nghiêm mật đến mức có thể nói cho dù chỉ cần một con ruồi bay vào cũng có thể thấy được. Nếu không có kỹ xảo bí mật và năng lực phá những vật cản cực kỳ cao siêu, bất luận kẻ nào cũng đừng nghĩ tới việc thông qua tầng tầng giám sát trên thông đạo này. May mắn mà còn có Mười Một. Cũng may mắn là việc phá trang bị luôn luôn là một trong những hạng mục xuất sắc nhất của hắn, do đó sáu màn hình nối với những camera giám thị này chưa từng chộp được hình ảnh của hắn.

Khoảng cách ba trăm thước kỳ thật cũng không xa. Nhưng huyệt động này lại vô cùng ngoắt ngoéo. Đi được bảy tám bước thì lại phải chuyển hướng, do đó sẽ tạo ra trong lòng người ta một loại cảm giác con đường này thật là dài, một ảo giác có đi làm sao cũng không đến được điểm cuối cùng.

Thông qua sáu cái camera giám thị này, đi vào trong là gặp một cái cánh cửa sắt dày nặng. Cánh cửa này xem ra có vẻ mỏng hơn cửa bên ngoài rất nhiều, nhưng cũng phải dày đến gần mười cm. Trên cửa chỉ có một cái máy đọc thẻ và một bàn phím nhập mật mã.

Trên mặt đất, bên ngoài cánh cửa còn nằm sáu thi thể còn nóng ấm. Trong số sáu người này, có ba người yết hầu còn cắm một thanh băng đao bạc bạc, trên băng đao còn bốc ra khí lạnh mờ mờ. Với nhiệt độ cao hơn ba mươi ở đây, một thanh băng mỏng mà duy trì được một thời gian dài như vậy mà không tan hết đã đủ làm người ta sợ hãi than dài, chứ đừng nói còn có thể bốc ra hàn khí. Ngoại trừ ba người bị phi đao đâm chết, trong số ba người thì có hai người bị người ta cắt đứt yết hầu, người cuối cùng bị một đao đâm thủng tim mất mạng. Sáu thi thể này đều là do một tay Mười Một giải quyết. Muốn giải quyết sáu người này xem ra vẻ rất đơn giản, kỳ thật cũng vạn phần hung hiểm. Muốn giết sáu người đồng thời mà không một tiếng động, còn không để cho họ phát ra một âm thanh nào, chỉ sợ cũng chỉ có những động tác mau lẹ như Mười Một mới có thể làm được. Nếu đổi lại là Hầu Tử tới đây, phỏng chừng còn chưa đi được một nửa đường thì tất cả mọi người trong căn cứ đã bị đánh thức rồi.

Mười Một đi đến cạnh cửa, lấy thẻ từ Tạp Oa Long cắm vào, sau đó nhập mật mã mà Bố Lộ nói cho hắn. Ấn vào nút bằng tiếng Anh “Confirm” xong, máy đọc bắt đầu có chuyển biến. Mặt trên máy đọc không ngừng lóe ra những ngọn đèn nhấp nháy. Từ đèn đỏ chuyển sang đèn vàng, rồi nhảy tới đèn xanh, chạy tới lui tới mấy lần, cuối cùng đèn chỉ thị dừng lại ở đèn xanh. Cơ hồ là đèn chỉ thị vừa dừng lại thì bên trong cánh cửa truyền ra tiếng "Lách cách”.

Mười Một đi tới, nhè nhẹ lách qua khe cửa. Những cánh cửa của căn cứ này trông thì dường như rất to lớn và nặng nề. Kỳ thật bên trong lại dùng tất cả đều dùng kỹ thuật trợ lực, cho dù một một người thường trói gà không chặt, cũng chỉ cần dùng rất ít khí lực đã có thể rất nhẹ nhàng đẩy cánh cửa thoạt nhìn nặng như thái sơn này.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch