Vụ nổ đó xảy ra không bao lâu sau, Mười Một từ bên trong căn cứ đang hết sức chạy ra lúc này hắn một tay ôm một tiểu cô nương, một tay cầm chủy thủ, hơn nữa toàn thân rách nát, quần áo từ đầu đến chân đã rách nát thành vải vụn, đến cả tóc của tiểu cô nương trong lòng hắn cũng bị đốt cháy một mảng lớn, trên mặt thậm chí trên người cũng có rất nhiều vết cháy loang lổ. Nhưng kỳ quái là trên người Mười Một lại hoàn toàn không tổn hao gì, toàn thân trên dưới chẳng nhìn đâu ra một vết thương nào cả.
Khi Mười Một sắp tới cánh cửa thông ra ngoài thì đột nhiên bên ngoài lại truyền đến một tiếng nổ mạnh, luồng khí nóng từ bên ngoài theo thông đạo một lần nữa lại tràn vào, một cơn lốc tràn tới cuốn phăng mọi vật, không ai có thể đứng vững được trước cơn lốc đó. Mười Một phản ứng rất nhanh, đem Thiên Trảm dùng hết sức cắm vào bức tường đá bên cạnh, dùng Thiên Trảm để chống đỡ cơn cuồng phong này, cố tránh bị cuốn trở lại căn cứ ngầm một lần nữa.
Theo cơn lốc còn có không ít những tảng đá và thân thể người bị cuốn đi, không biết những người này còn sống hay đã chết mà bị cơn lốc đó cuốn vào địa huyệt, cơ thể liên tục bị va đập vào bức tường đá hai bên, để lại những vệt máu, rồi bị những hòn đá xung quanh cày nát rồi tiếp tục bị cơn gió lớn quét sâu vào trong huyệt động.
Mười Một sống chết gì cũng cố nắm chặt lấy Thiên Trảm, trong lòng ôm chặt Vigia, hai người bị gió thổi gần như bay tung lên, nhưng Mười Một vẫn cắn răng kiên trì, nhất định không chịu buông tay. Lát sau, cơn lốc này mới dần dần dịu lại, hai chân Mười Một một lần nữa rơi xuống đất, sau khi nghỉ ngơi một chút, hắn ôm Vigia tiếp tục đi tới.
Tiếng nổ lớn tổng cộng truyền ra hai lần, lần đầu tiên là tiếng nổ xuất phát từ trong căn cứ, do Bố Lộ cho nổ đại lượng hỏa khí trong kho quân nhu. Vì nhóm đầu tiên lao xuống muốn tạo điều kiện tốt cho những nhóm sau tiến vào nên không đóng cửa phòng lạnh lại, do đó khí nóng từ vụ nổ căn cứ tràn vào trong phòng lạnh, cùng với nguyên lý khí lạnh co lại, khí nóng nở ra, cộng với khối khí lạnh ở trong phòng lạnh bị phong bế rất kín ở bên trong không được phóng thích ra ngoài, do đó dòng khí lưu kịch liệt bành trướng ra, rốt cục trong nháy mắt đã phá nát căn phòng lạnh đó, hình thành một cơn lốc thật lớn.
Cơn lốc bên trong thông đạo càng ngày càng nhỏ, cuối cùng đã hoàn toàn biến mất, lúc này Mười Một cũng rốt cục mang theo Vigia về tới chỗ cuối cùng để ra ngoài. Đó là thông đạo tối đen, nơi toàn bộ các bức tường được cấu tạo bằng những nguyên liệu đặc thù. Có thể là toàn bộ không khí lạnh vừa rồi bị cơn lốc đó quét ngang, lúc này nhiệt độ bên trong thông đạo cũng không lạnh như lúc hắn vừa mới tiến vào. Cũng may là tất cả thông đạo này đều được chế tạo từ kim loại đặc thù gì đó, nên vẫn còn đứng vững sau vụ nổ thứ hai, bằng không sợ rằng Mười Một đã bị chôn sống ở đây rồi.
Cửa thông đạo có ánh sáng chiếu vào, đồng thời bao phủ đầy cát bụi. Bên ngoài có vô số đá vụn. Nhưng cũng chưa đến nỗi lấp kín cả thông đạo, do đó Mười Một cũng không cần phí quá nhiều sức để xoi thủng một cái lỗ để chui ra.
Từ thông đạo đi ra ngoài lúc trước vốn là phòng lạnh, nhưng lúc này toàn bộ căn building có phòng lạnh đã bị đổ sụp, ngước lên có thể thấy sắc trời đang từ từ sáng trắng.
Đứng giữa khoảng trời cao rộng, Mười Một dùng sức hít một hơi không khí trong lành như đã lâu rồi hắn không được hít thở. Lúc này trong mắt hắn đột nhiên lóe lên tinh mang. Tay phải vung lên, Thiên Trảm còn đang nắm trong tay đã bay vèo ra ngoài.
"Mẹ kiếp!" Một tiếng chửi thề bằng tiếng Long quốc thuần chủng vang lên, Lãnh Dạ chật vật từ phía sau một khối tường đá đổ vỡ bước ra, gào lên: "Tên khốn khiếp không có mắt nào đó, muốn mưu sát ta hả! Ặc……"
Khi Lãnh Dạ vừa nhìn rõ đó là Mười Một, cả người trần truồng, trong lòng còn ôm một thi thể thì hoàn toàn giật mình sửng sốt.
Mười Một cũng nhìn thấy đó là Lãnh Dạ, chỉ liếc hắn một cái rồi quay đầu đi.
Lãnh Dạ nheo nheo mắt nói: "Mẹ kiếp, ta thấy quỷ rồi hay sao ấy?"
Cuồng Triều hỏi: "Tìm được Sở Nguyên rồi hả?"
Lãnh Dạ nuốt khan, nói: "Không biết có phải là hắn không nữa. Người trần truồng đến một mảnh quần áo nhỏ cũng không có, trong lòng còn ôm… ặc…ông nội ơi, thằng cha này không còn nhân tính nữa, đến cả một tiểu cô nương cũng không buông tha."
Mười Một không thèm quan tâm Lãnh Dạ nói cái gì, đi đến bức tường đá bị Thiên Trảm vừa mới ném ra găm vào, dùng sức rút ra, thốt ra một chữ ngắn ngủn: "Rút!"
Lãnh Dạ ngước lên, nhìn Sở Nguyên từ trên xuống dưới, nói: "Hóa ra đúng là hắn. Sở Nguyên, ngươi tại sao không mặc quần áo như vậy? Tiểu cô nương này… Ài, ngươi ôm thi thể đó làm chi? Ngươi không có bệnh mê trẻ con, hay là thích thi thể chứ hả? Oa mẹ nó, hay là thích ăn thịt nướng, ta không ngờ ngươi lại thích thịt người nướng, ngươi bắt đầu có thị hiếu kỳ quái này từ bao giờ thế ?"
Mười Một ngữ khí bình thản nói: "Gọi Vịt Bầu tới đây, rút."
Lãnh Dạ bĩu môi nói: "Chẳng có lấy một chút hài hước nào cả. Vịt Bầu, biến thôi."
“Nghe rõ, đang đi lên." Vịt Bầu lên tiếng xong lập tức khởi động xe, nhấn ga chạy vội đến nhà máy gia công.
Xe Vịt Bầu còn chưa tới, Tiểu Bạch không biết từ nơi nào chui ra, nhảy tưng tưng tới chỗ Mười Một và Lãnh Dạ. Vừa rồi vụ nổ thứ hai đã cuốn cả Tiểu Bạch lẫn mười mấy người Indonesia đang giằng co với nó, nhưng nhìn hình dáng Tiểu Bạch thì tựa như nó chẳng có việc gì cả, Lãnh Dạ không khỏi nhìn nó đến rớt cả tròng mắt.
Tiểu Bạch sau khi chạy đến thì cứ thế chạy vòng quanh bên chân Mười Một, hưng phấn không ngừng kêu lên ô ô.
Lúc này, xe của Vịt Bầu rốt cục cũng tới rồi.
Lãnh Dạ nhìn thấy Mười Một vẫn ôm thi thể đứa bé gái đó không buông ra, thậm chí còn mang ra xe, bèn hỏi: "Sở Nguyên, tiểu cô nương này là ai?"
Mười Một không trả lời hắn, mà trước từ bên trong xe tìm một bộ quần áo, mặc vào rồi nói " Vịt Bầu, đi tới bến tàu."
“Bến tàu?" Lãnh Dạ kêu lên: "Ngươi điên ư? Chúng ta bây giờ phải mau mau tìm một chỗ trốn cho kỹ, ngươi còn nghĩ đến việc đi bến tàu, nơi luôn luôn làm người khác chú ý để làm chi?"
Mười Một gằn giọng nói: "Đi tới bến tàu. “
“Rõ!" Vịt Bầu lên tiếng, khởi động xe rồi nhanh chóng ly khai.
Lãnh Dạ bĩu môi nói vẻ bất mãn: "Mang theo một thi thể bị nướng chín, còn muốn chạy tới bến tàu nữa. Ngươi thật sự là điên rồi, chúng ta cũng điên hết rồi, không ngờ cả đám đi cùng ngươi cùng điên cả lũ."
“Lãnh Dạ." Mười Một lạnh nhạt nói: "Còn làm ồn một câu nữa, ta sẽ giết ngươi."
“Mẹ kiếp…" Lãnh Dạ chửi thề bâng quơ, không dám nói thêm một câu nào nữa, bởi vì hắn biết Mười Một nói là làm. Có lẽ, trong từ điển của tên gia hỏa mặt lạnh mà tâm cũng lạnh nốt này căn bản chẳng có từ đồng đội. Cũng không biết lúc trước tại sao mình lại coi trọng hắn như vậy, thế nào mà lại kéo hắn đi với mình? Lãnh Dạ rất buồn bực chuyển hướng tầm mắt ra ngoài cửa sổ.
Tin tức về những vụ nổ khủng khiếp trên đảo Java Indonesia rất nhanh được truyền ra ngoài, Indonesia vốn đã trở thành tiêu điểm chú ý lúc này lại càng thu hút những cặp mắt tò mò tới mức trước nay chưa từng có. Đối với vụ nổ trên đảo Java, các phương tiện thông tin đại chúng liên tiếp đưa tin, còn chính phủ Indonesia lại giải thích là ở đáy biển dưới đảo Java vốn có một miệng núi lửa đang còn hoạt động, vì núi lửa phun trào nên mới xảy ra vụ nổ như vậy.