Thời tiết mùa đông, gió lạnh thét gào. Đặc biệt là phương bắc của Long Quốc, lúc này nước đã đóng thành băng.
Thời tiết lúc bốn năm giờ sáng là lúc lạnh nhất trong ngày, dụng lực hít vào một hơi không khí lạnh, cảm giác huyết dịch trong cơ thể tựa như đều đông cứng hết lại, lạnh đến khiến thân thể không ngừng run lẩy bẩy.
Nhưng lúc này, hai thân ảnh đơn bạc đang co rúm lại tại một góc nhà vệ sinh trong công viên ở kinh thành, tựa vào nhau. Không có nhà để tránh gió, không có cái chăn ấm áp, không có cha mẹ bảo bọc, bọn họ chỉ có thể ôm lấy nhau mà ủ ấm, chống đỡ với thời tiết giá lạnh.
Hai người này một người là một thiếu niên tóc vàng mới mười bảy mười tám tuổi. Một người là một thiếu nữ tóc đen mắt đen mắt chừng tám chín tuổi. Hai người đều ăn mặc rất đơn bạc, mà thiếu niên kia sớm đã đem chiếc áo ngoài không được tính là dày mặc lên người thiếu nữ. Nhưng thiếu nữ vẫn rất lạnh, rúc vào trong lòng thiếu niên mà run lên bần bật.
Hai người tuy đều nhắm mắt lại, nhưng đều không ngủ. Trong cái thời tiết quỷ quái này, ăn không no, mặc lại ít, ai có thể ngủ nổi chứ?
Thiếu niên khẽ mở mắt ra, nhìn thiếu nữ đang rúc trong lòng mình lạnh đến không ngừng run rẩy thù liền dụng lực ôm chặt cô bé vào lòng, khẽ thở dài một hơi rồi lại ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đen kịt phía trên.
Chắc là sắp có tuyết rơi rồi?
Thiếu niên cũng rất bất lực, nơi này là kinh thành của Long Quốc, là công viên, nhưng không phải là thời cổ đại như trong phim, không thể giống trong phim tùy tiện tìm lấy một ít gỗ mà đốt lên sưởi ấm, bụng đói cũng chẳng thể kiếm chút dã bị thêm vào. Đó chỉ là tán dóc mà thôi, nếu nó thật sự dám làm như vậy, cục bảo hộ hoàn cảnh và hiệp hội bảo vệ động vật sẽ lập tức tìm đến. Tìm đến làm gì? Đương nhiên là phạt tiền, đây là thời đại chỉ nói đến tiến, mở miệng ra trừ nói đến còn còn có thể là cái gì khác được. Nhưng không có tiền thì làm thế nào? Vậy thì hãy vào tù ngồi mấy ngày đi. Có lẽ ngồi tù cũng là một lựa chọn không tồi, ít nhất cũng có một nơi tránh gió, còn có thể có cơm miễn phí mà ăn. Nhưng thiếu niên biết mình không thể ngồi tù, nó đã đáp ứng qua người đó phải đợi hắn trở về. Cho nên dù có lạnh hơn nữa, đói hơn nữa, nó cũng phải nhẫn nhịn, nhẫn nhịn đến lúc người kia trở lại đón nó mới thôi.
Một trận gió lạnh thổi tới, cuốn theo hàng loạt những chiếc lá khô héo bay đầy trời. Gió lạnh thổi đến mặt, hệt như một con dao sắc cắt tới, thiếu nữ trong lòng không tự chủ được mà rung mình một cái, thiếu niên thở dài một hơi, ôm cô bé càng chặt hơn.
Nếu có thể có một nơi tránh gió thì tốt rồi, nhưng hắn biết điều này chẳng thể trở thành sự thực. Đây là thời đại nào rồi? Thế kỉ hai mươi mốt, Long Quốc hiện nay, đặc biệt là kinh thành, càng là nơi tiền là tất cả, không thể giống những diễn viên chính trong phim, tùy tiện cũng đều có thể tìm lấy một gian nhà hoang miếu hoang để tránh mưa tránh gió. Nếu thực sự có nơi như vậy thì sớm đã bị chính phủ dỡ đi xây lại, sau đó bán đi lấy tiền rồi. Bây giờ đến cả dưới cầu vượt cũng chen chúc đầy những con người đáng thương không có nơi nào để đi, cho dù ví trí bên cạnh nhà vệ sinh công cộng này cũng là hắn lưu lạc rất lây mới phát hiện ra, cũng có thể tính là một nơi khá tốt. Tuy thối một chút, nhưng so với ăn sương nằm gió cũng tốt hơn nhiều rồi, hơn nữa cũng không cần lo ngủ đến nửa đêm lại bị người tuần tra đuổi đi.
Thiếu niên một tay dùng sức ôm chặt thiếu nữ vào lòng, cánh tay còn lại khẽ vuốt lên một vị trí trên ngực mình. Dưới lớp y phục mỏng dính còn giấu một chiếc dây chuyền kèm cây thập tự bằng vàng. Từng có lúc nó là một tiểu thiếu gia trong một gia đình có tiền, trước nay chẳng cần lo chuyện ăn mặc, thậm chí chưa từng nghĩ đến chuyện có một ngày mình phải lưu lạc thế này. Nhưng hiện thực chung quy vẫn là hiện thực, cha mẹ chết rồi, hắn và tỉ tỉ đến dựa vào thúc thúc, chưa được vài năm, nhóm sát thủ đoàn của thúc thúc lại gặp phải chuyện ngoài ý muốn, đến cả tỉ tỉ cũng vì bảo hộ nó mà….
Thiếu niên cắn chặt răng, đôi mắt xanh biếc chiếu ra một tia hàn mang vào bầu trời đêm đen kịt.
“Dawell ca ca.” Thiếu nữ trong lòng không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, cũng có thể là cô bé căn bản chưa ngủ. Trong thời tiết quỷ quái này cho dù là có ngủ được thì cũng lập tức bị cơn lạnh giá làm tỉnh dậy. Có thể là do cảm giác được sự dị thường của thiếu niên, thiếu nữ ngẩng đầu lên hỏi: “Lạnh không?”
Dawell ngẩng đầu lên, bọc chiếc áo đang khoác trên người thiếu nữ lại, quấn chặt nó thêm vào, dùng những tiếng Long Quốc kém cỏi hỏi: “Muội. Không ngủ?”
Thiếu nữ ấn ấn vào bụng nói: “Không ngủ được, muội lạnh, còn đói nữa.”
Dawell cười khổ một cái nói: “Đợi trời sáng đi, trời sáng rồi ta có thể đi tìm cái ăn. Bây giờ, nhịn đi.”
“Vâng.” Thiếu nữ gật gật đầu, lại rúc vào trong lòng Dawell như cũ.
Dawell thở dài một hơi, cũng nhắm mắt lại. Tuy vừa lạnh vừa đói, nhưng có biện pháp nào cơ chứ? Hiện nay chỉ có cách cố gắng hết sức bảo trì thể lực, đợi trời sáng rồi lại nghĩ cách. Cũng chẳng biết bao lâu qua đi, đột nhiên có một thứ đồ không biến là cái gì va vào người Dawell. Nó mở trừng hai mắt ra, hai tròng mắt nhìn quanh bốn phía, nhưng lại không nói tiếng nào.
Đêm, vẫn là màn đêm đen kịt, chỉ có một ít tia sáng màu trắng mập mờ của những ánh đèn đường từ phía xa truyền lại. Dawell tìm tòi một hồi, nhưng chẳng phát hiện được người nào ở gần đó. Cuối cùng, ánh mắt để ý đến thứ rơi trên người mình.
Là một hòn đá nhỏ, trên trời không thể rơi xuống một hòn đá nhỏ, lại là rơi xuống người nó một cách khéo như vậy. Khả năng duy nhất chính là có người nấp ở chỗ tối ném tới, nhưng có thể là ai đây?”
Lúc này Dawell sớm đã không phải là thiếu niên ngây thơ năm đó nữa, đi theo Carlos và Lang Nha nhóm sát thủ đoàn nhiều năm, nó sớm đã được trải qua sự mài dũa của Carlos, hơn nữa lại một mình lưu lạc bên ngoài hơn nửa năm, đã quen với thế thái nhân tình, tâm trí của nó sớm đã thành thục.
Nếu đổi lại là Dawell lúc cùng với tỉ tỉ trốn đi, khi hòn đá này rơi lên người, khẳng định nó sẽ lập tức kêu lên “là ai?” Loại lời này, Dawell bây giờ chẳng thể nói ra, cũng chẳng có bất kì động tác nào, nó đã đoán được là ai ném viên đá này rồi.
Sau khoảnh khắc, Dawell khẽ vỗ vỗ lên khuôn mặt thiếu nữ trong lòng, khẽ họi: “Tiểu Diệp, tỉnh lại đi!”
Thiếu nữ trong lòng run rẩy ngẩng đầu lên, mê hoặc nhìn Dawell.
Dawell kéo cô bé dậy nói: “Chúng ta mau đi thôi.”
Thiếu nữ sửng sốt nói: “Đi đâu?”
Dawell cười cười nói: “Đi tìm cái ăn.” Dawell vừa mới dẫn thiếu nữ rời đi không lâu, hai thân ảnh mau chóng chạy tới, khi phát hiện trên lớp gạch bê tông ở góc nhà vệ sinh công công đã chẳng còn người mà chúng giám thị nữ, một người trong đó lúc này mới căm hận nói: “Quả nhiên là điệu hổ li sơn.”
Người còn lại nói: “Chia ra tìm.” Hai thân ảnh phân ra hai hướng, mau chóng biến mất trong màn đêm yên tĩnh.
Người ném viên đá chính là Mười Một, hắn biết người của Long Hồn khẳng định sẽ giám thị nhất cử nhất động của Dawell, chỉ cần hắn vừa lộ diện, cái hắn sẽ phải đối mặt chắc chắn sẽ là sự truy đuổi không ngừng nghỉ của Long Hồn.