Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhân Gian Băng Khí

Chương 572: Một Lũ Điên (2)

Chương 572: Một Lũ Điên (2)
Chết hoặc sống, không có khả bất khả sỉ hoặc ti bất tê tiện, cũng chỉ đơn giản như vậy.

(khả bất khả sỉ, ti bất tê tiện: xấu cũng không xấu hổ, hèn cũng không hèn hạ)

Giữa sân hình thành trạng thái dính chặt, hai người có một tay không thể dùng, Mười Một cắn tay kia của Băng Nham, Băng Nham có thể xử dụng chỉ có hai cái chân, mặc dù Mười Một còn có một chân cũng không thể động, nhưng hắn còn có tay. Kết quả lại biến thành một loại cực kì buồn cười, tình huống dính liền lại làm cho người ta thực sự bất đắc dĩ.

Hai người dính cùng một chỗ, người tuổi trẻ cắn tay người trung niên. Người trung niên bị đau "oa oa" kêu to nhưng lại không biết làm sao, đầu gối không ngừng đánh về nửa thân dưới của người tuổi trẻ. Nhưng mỗi lần tay người tuổi trẻ đánh ra đều đỡ được mu đầu gối bên kia của đối phương.

Tên cao thủ dị năng tổ còn lại thở dài, lắc đầu nhằm giữa sân đi đến. Nếu như hắn vẫn không ra ngăn cản, tình cảnh đã có thể biến đổi càng thêm không thể khống chế được. Huống hồ còn có hai người Võ học tổ đang ở chỗ này, Dị năng tổ bọn họ cũng không thể để cho võ học tổ chê cười.

Ở thời điểm người này vừa mới đi về phía trước được hai bước, Dawell đột nhiên xoay người quay mặt về phía hắn. Người cao thủ này sửng sốt một chút. Trực giác cảm thấy hai mắt Dawell có loại cảm giác đau đớn, hắn muốn dời ánh mắt khỏi khuôn mặt Dawell, nhưng lại kinh ngạc phát hiện mắt mình lại không dời đi được.

Lúc này Dawell đã thực sự cố hết sức, hắn dù sao không có trải qua huấn luyện dị năng chính thống, tại sau khi dị năng bắt đầu có, tất cả đều là bản thân hắn một đường tìm tòi tự luyện, cho nên phương diện dị năng so ra kém xa long hồn cao thủ. Nhưng hắn thắng tại lúc người ta đối với hắn không thiết phòng bị, nói thật thì, ngay từ đầu sự chú ý của mọi người đều tập trung tại trên người Mười Một, ai còn có thể nghĩ đến một người thiếu niên mới chỉ rèn luyện thân thể quá vài năm.

Dawell đột nhiên ra tay khiến cho gã dị năng cao thủ nhất thời chịu sự khống chế. Nhưng người ta dù sao là mưa dầm thấm lâu trong đó hơn mười năm, về điểm này năng lực đáng thương đến bạc nhược như Dawell như thế nào có thể so sánh kịp? Cho nên rất nhanh, gã cao thủ này đã bắt đầu từ trong sự khống chế tâm linh của Dawell dần dần hồi tỉnh.

Dawell cắn chặt răng, không để ý mọi thứ thi triển ra dị năng, điều duy nhất bây giờ hắn có thể làm chính là đảm bảo ngăn chặn người này. Cho Mười Một tranh thủ một chút thời gian. Đáng tiếc cho dù hắn liều mạng cũng vô dụng. Đối phương rất nhanh đã thoát được.

Lắc rung cái đầu, người cao thủ dị năng tổ này cười nói:

-"Năng lực cũng không tồi. A, ta nhớ rõ Dị năng tổ chúng ta trước kia cũng có một gã Tâm linh dị năng giả, bất quá so với ngươi hắn mạnh hơn nhiều lắm."

Dawell vẻ mặt trắng bệch, đây là hiện tượng hao tổn quá độ, cái trán của hắn tràn đầy mồ hôi, đang thở phì phò nhìn chằm chằm cao thủ này. Vào lúc này, hai gã cao thủ Võ học tổ còn không có hành động gì đều không hẹn mà cùng xoay người nhìn phía sau. Ngay cả gã cao thủ Dị năng tổ và Dawell cũng chú ý tới cái gì đó, ngẩng đầu nhìn phía phương hướng đó.

"Két!" một thanh âm chói tai của lốp xe ma sát mặt đất tạo nên từ xa xa truyền đến, Ngay sau đó "Oanh" một tiếng, thanh âm nhấn ga mãnh liệt tăng tốc độ rú lên.

Theo thanh âm càng ngày càng gần, rất nhanh, tất cả mọi người nhìn thấy một bóng đen từ xa xa trên đường, hai luồng đèn pha chói mắt chiếu đến. Một chiếc xe việt dã màu đen giống như con bò tót phát điên, một mặt gầm rú một mặt xông tới.

Hai cao thủ Võ học tổ liếc mắt nhìn nhau, trong đó một người nhằm phương hướng xe hơi đi tới vài bước .

Cùng lúc đó, chiếc xe hơi đang gầm rú kia đã lướt nhanh mà tới.

"tạch tạch tạch……" tử đạn không ngừng từ trong nòng súng tự động phả ra, kèm theo thương tiếng súng vang lên còn có tiếng hô to gào thét mà Mười Một phi thường quen thuộc. Trong cả đội ngũ của Thập Tự Hắc Ám, có thể loại giống như Trương Phi "Aaaaaa." kêu loạn, cũng chỉ có Hầu Tử tên gia hoả này mới có thể làm như vậy.

Đồng thời tại lúc tiếng súng vang lên, gã cao thủ Võ học tổ tiến lên vài bước đang định ngăn chiếc xe lại lập tức nhận thấy được nguy hiểm nhảy sang bên cạnh. Mà lúc này, Lãnh Dạ bưng theo một khẩu súng tự động từ cửa sổ khác thò ra nửa thân người, họng súng nhắm ngay gã cao thủ Võ học tổ kia, lại một lần nữa phát ra tiếng rống giận dử của khẩu tiểu liên.

Hai người kia mặc dù đều là cao thủ, nhưng không thể có khả năng có được cảnh giới đao thương bất nhập, muốn bọn họ dùng chính thân thể mình để đỡ tử đạn đó là vạn vạn lần không thể, cho nên không có gì ngăn cách cản trở, hai người cao thủ võ học tổ này đều nhảy sang bên cạnh tránh tử đạn, mà xe hơi cũng không hề bị ngăn cản cách trở xông vào giữa sân.

Cũng ngay thời điểm hai gã cao thủ võ học tổ nhảy ra, gã cao thủ dị năng tổ còn lại rốt cuộc cũng chuẩn bị xông về phía Mười Một, hắn cần phải bắt được Mười Một trứơc khi xe hơi dừng lại ở bên cạnh gã.

Lúc này Băng Nham cũng đã bất chấp tất cả cố kỵ vẫn có từ đầu, bây giờ hắn cũng có cùng ý nghĩ, thà rằng trọng thương Mười Một cũng tuyệt nhiên không thể để cho hắn chạy thoát. Cho nên Băng Nham lập tức quyết định thà rằng buông bỏ không cần cánh tay này, cũng không có thể để cho hắn chạy trốn. Băng Nham đã tập trung dị năng trong cơ thể dồn vào cánh tay ào xuất ra, hắn định đem cánh tay mình cùng miệng Mười Một toàn bộ đông kết, như vậy là có thể cho đồng bạn tranh thủ một ít thời gian.

Ngay lúc này, Mười Một đột nhiên mở miệng khiến Băng nham sửng sốt một chút, chỉ thấy bàn tay của mình mơ hồ huyết nhục, nhất thời ngược lại khó mà thích ứng, mà ngay lúc thất thần này, cánh tay trái của Mười Một đã chộp vào yết hầu của hắn.

-“Dừng tay!” Mười Một quát lớn.

Đang chuẩn bị xông tới thì cao thủ tổ di năng chợt sửng sốt, hắn thấy Băng Nham đã bị Mười Một chế trụ, từ trong ánh mắt của Mười Một, hắn trông thấy sát ý mãnh liệt, đồng thời bằng trực giác cảm nhận được chỉ cần mình khẽ động một chút thì tên phản đồ này không hề do dự giết chết đồng bạn của mình, vì vậy gã cao thủ này đành phải dừng lại, nhất thời rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan

"Két!" Vịt Bầu khống chế phương hướng quay xe một cách hoàn hảo, đỗ sát bên người Mười Một. Làm thế không phải vì hắn còn tâm trạng để đùa mà vì động năng của xe quá lớn, căn bản không thể phanh xe chính xác nên hắn làm thế để tăng ma sát.

Lãnh Dạ gầm to:

-"Lên xe!"

Bên kia, Hầu Tử một người hai súng điên cuồng xả đạn liều mạng ngăn cản hai cao thủ ở tổ võ học tiến đến, mặt khác Mười Một đã khống chế Băng Nham tạo thành thế giằng co với một cao thủ dị năng tổ khác.

Không phải Băng Nham không nghĩ đến việc phản kháng mà mọi việc xảy ra quá nhanh, hắn vừa bị Mười Một chế trụ xe hơi cũng đã dừng lại, hắn chưa kịp làm gì thì một họng súng đã chĩa vào đầu hắn, mà người cầm khẩu súng này là Lãnh Dạ.

Dawell không cần người khác nhắc nhở, cũng không hề do dự lập tức kéo Tiểu Diệp đang bị dọa đến choáng váng vào trong xe.

Mười Một khống chế Băng Nham từng bước từng bước lùi vào trong xe, lúc thân thể hắn đã lùi vào trong xe, mà thân thể Băng Nham thì vẫn che trước cửa xe, sau gáy là một khẩu súng.

Sau khi mọi người an toàn tiến vào xe, Vịt Bầu không đợi mọi người ra lệnh lập tức khởi động xe rời đi. Họng súng của Lãnh Dạ vẫn chĩa vào Băng Nham, vừa rồi truớc lúc Mười Một buông tay đã dùng băng dị năng khống chế nửa dưới của Băng Nham không để cho gã cử động, mà Băng Nham cũng thật thà hợp tác không phản kháng.

Hai gã cao thủ của tổ Võ học mắt thấy xe hơi rời đi không để ý đến vết thuơng do đạn bắn, muốn truy đuổi theo. Nhưng lúc này, bổng nhiên từ bên trong cửa kính xe có một vật văng ra rơi xuống trên mặt đường.

“Đinh!”

Vật này màu xanh biếc, lăn vài cái rồi dừng lại trên đường truy đuổi của hai gã cao thủ.

-“Lựu đạn!”

Hai gã cao thủ tổ Võ học biến sắc, nhanh chóng phóng ra hai phía. Mà cao thủ còn lại của Dị năng tổ trong nháy mắt vọt tới ôm lấy Băng Nham lăn nhanh qua một bên.

Bốn người này nằm sấp trên mặt đất đợi thật lâu, nhưng đều không nghe được tiếng nổ mạnh như họ tưởng tượng. Hai gã cao thủ Võ học tổ nhìn nhau, một gã can đảm đứng lên đi tới bên cạnh trái “lựu đạn” sau đó nhặt nó lên nhìn nhìn, rồi hướng tới đồng bọn, cười khổ nói:

-“Bị lừa rồi, bọn họ không giật chốt bảo hiểm.”

Lúc này, những người còn lại mới đứng lên, gã cao thủ kia của Võ học tổ cắn răng nghiến lợi hặm hực nói:

-“Một lũ điên.”







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch