“Hầu Tử!" Lãnh Dạ chạy đến chỗ xa hét lớn một tiếng, hắn căn bản chẳng cần dùng đến bao nhiêu lực khí, bởi vì hiện tại năm người đều đã mang theo tai nghe, tin tức lúc nào cũng có thể truyền tới kịp thời.
Hầu Tử bắn nốt phát đạn cuối cùng trong băng, chẳng dừng lại bao lâu mà chạy ngay sang một hướng khác. Trong khi đổi hướng hắn đã kịp thay một băng đạn mới. Vịt Bầu cũng vội vã bám sát ngay theo sau Hầu Tử, vừa mau chóng lui lại phía sau, vừa thỉnh thoảng bắn vài nhát.
Lúc này năm gã đã chia ra ba hướng khác nhau. Mười Một chạy vào rừng, Lãnh Dạ và Dawell lao về phía sườn dốc, Hầu Tử và Vịt Bầu thì men theo đường núi mà chạy.
“Đoàng!” Khẩu súng bắn tỉa của Lãnh Dạ nhằm vào mấy cao thủ Long Hồn đang đuổi theo bắn một phát, rồi không cần biết có trúng cái gì không, bắn được một nhát xong liền lập tức kéo theo Dawell tiếp tục chạy xuống núi.
Chiến Hồn trong lúc toàn lực chạy tới phải chật vật lắm mới tránh được viên đạn của Lãnh Dạ, sau khi đứng thẳng người dậy thì phát hiện Hầu Tử và Vịt Bầu chẳng biết đã chạy tới hướng nào trong rừng rồi.
Chiến Hồn hừ mạnh một tiếng, đuổi theo vết chân Mười Một để lại một mình lao vào trong rừng. Bốn cao thủ Long Hồn phía sau cũng phân thành ba tổ rất ăn ý, Bá Đao và một người đàn ông áo trắng theo sau Chiến Hồn, Vô Ngân thì đuổi theo hướng Lãnh Dạ chạy xuống núi, một người đàn ông mắc áo xanh khác thì đuổi theo hai người bọn Hầu Tử.
Mười Một cứ lao đi trong rừng, cố gắng hết sức lợi dụng rừng cây dày đặc để ngăn cản truy binh phía sau. Nhưng cao thủ của Long Hồn há lại có thể bị hắn cắt đuôi dễ dàng như vậy?
Đột nhiên, chỉ nghe “xoẹt” một tiếng vang lên, một trận kình phong lạnh buốt thổi tới sau ót. Thân thể Mười Một nghiêng về phía trước theo phản xạ, đạo kình phong đó sượt ngay qua đầu, ngay sát làn da phía trên, sau đó phốc một tiếng đập ngay vào thân cây phía trên Mười Một, vỏ cây bắn tung tóe ra bốn phía.
Mười Một mau chóng liếc nhìn về phía cái cây kia một chút, không ngờ lại nhìn thấy một hòn đá to bằng chừng ngón tay cái đang cắm sâu vào trong thân cây kia.
Chỉ trong khoảnh khắc hắn cúi đầu xuống rồi ngẩng đầu lên đó, người phía sau đã đuổi tới nơi, một luồng kình phong cuồng bạo từ phía trên đầu Mười Một chụp thẳng xuống.
Trong mắt Mười Một lóe lên một tia sát cơ, đột nhiên chân trái bước nhanh về phía trước, nền đất sét mềm nhũn lập tức để lại một dấu chân rất sâu, bùn đất xung quanh đã bao phủ lên bàn chân hắn rồi. Thân thể Mười Một vẫn lao về phía trước một chút theo quán tính, nhưng hắn vẫn cứ cố dừng lại trong thế điên cuồng lao di. Tiếp đó cả thân hình quay về phía sau, con dao dã chiến trong tay hung hăng chém ngược lại.
“Ý?” Chiến Hồn đã gần chạy tới sau lưng Mười Một phát ra một tiếng kinh thán, hiển nhiên là không ngờ Mười Một có bản sự trong lúc toàn lực chạy đi còn có thể đột nhiên nghịch chuyển khí tức quay ngược lại. Chiến Hồn tuy kinh ngạc nhưng không hoảng loạn, hai chân dụng lực ấn mạnh xuống đất, cả thân hình đã vụt qua đầu Mười Một, vững vàng hạ xuống phía trước.
Nhưng hai chân lão còn chưa đứng vững thì Mười Một đã một lần nữa tấn công. Thân thể hơi cúi xuống, con dao dã chiến đâm thẳng tới chỗ Chiến Hồn vừa đặt chân, mũi dao hướng tới lưng lão mà đâm. Trên mặt Chiến Hồn lộ ra một tia phẫn nộ, không ngờ tên tiểu bối này lại tê tiện đến vậy. Nghĩ đến Chiến Hồn lão xuất đạo đã mấy chục năm, trận chiến nào mà không công bằng tỉ thí? Cho dù cùng người ta quyết đấu sinh tử thì cũng quang minh lỗi lạc, đánh ngã đối thủ cũng chờ đối phương đứng lên xong rồi mới tiếp tục, tuyệt không thừa cơ đánh lên. Nhưng tên tiểu bối này thì khác hắn, đầu tiên chẳng thèm ho một tiếng mà đã nổ sung, bức cho lão bối rối tay chân, sau đó thì nhân lúc rối loạn còn dùng đến cả lựu đạn. Lúc này thì nhân lúc người ta còn chưa tiếp đất mà đánh lén từ sau lưng. Một bên cảm than đời sau không bằng đời trước, một bên thì tức giận đến muốn ói máu. Khi thân thể còn ở giữa không trung, dùng toàn lực quay người lại, mặt hướng về phía Mười Một, song chưởng đẩy ra, trong lúc vội vã chỉ có thể dùng hết sức bức lui Mười Một mà thôi. Nhưng bởi vì xuất lực quá mạnh mà không kịp thu lại, hai chân sau khi tiếp đất thì lại bị lực dư chấn đẩy lui về sau hai bước mới dừng lại được. Lúc này Chiến Hồn sắc mặt đã biến thành vừa đỏ vừa tím, hiển nhiên là tức giận tới cực điểm. Nếu đối mặt lão là môt tuyệt đỉnh cao thủ bức lão đến mức chật vật thế này thì còn được, nhưng đó lại là một tên tiểu bối mà các phương diện đều kém xa lão, hơn nữa còn dùng các thủ đoạn tê tiện, sao có thể không khiến cho vị tông sư một đời này không nổi giận cho được chứ.
Kì thực Chiến Hồn đã trách nhầm Mười Một, bởi vì trước nay chưa từng có người nào dạy hắn, trong chiến đầu phải công bằng, đặc biệt là khi gặp cao thủ cần phải lịch sự và tôn kính, phải để cho bị đánh mà không đánh trả, bị mắng mà không mắng trả, vân vân. Ngược lại. “Ma Quỷ” vẫn luôn giáo dục hắn phải tê tiện và vô sỉ, dùng hết tất cả mọi thủ đoạn. Dù là ngươi có tê tiện hơn, vô sỉ hơn cũng chẳng sao, yêu cầu của bọn chúng chỉ là có thể trong thời gian ngắn nhất giết chết đối thủ.
Chẳng lẽ ngươi hi vọng một tên sát thủ vốn phải nấp ở góc tối nhảy ra quyết đấu cùng ngươi? Hay là hi vọng một tên bắn tỉa vốn có thể đứng từ xa giết chết mục tiêu bỏ qua cơ hội mà chạy đến bên cạnh ngươi, đâm ngươi hai đao thì ngươi mới thoải mái?
Sát thủ luôn có một niềm tin duy nhất: Chỉ cần kết quả, không hỏi thủ đoạn.
Mười Một thực sự đã phát huy được cái đặc điểm này đến mức lâm li tận trí, không bỏ qua bất kì một cơ hội nào để có thể giết chết đối thủ, nhờ vậy mới có thể bức Chiến Hồn tới mức chân tay rối loạn như bây giờ.
Trên thực tế, đây mới chỉ là bắt đầu…
Chiến Hồn trong lúc vội vã chỉ kịp vỗ ra một chưởng mang theo kình phong mạnh mẽ, không ngờ vẫn có thể bức lui Mười Một. Một chưởng như thế này hắn cũng đã từng thấy qua, chính là trong quãng thời gian làm bảo tiêu ở nhà Mardy, ở dưới căn mật thất đó khi lần đầu gặp mặt Lục Dương, lão cũng từng biểu diễn qua một lần. Lúc đó Mười Một đối vớii loại chưởng phong vô phong khởi lãng*, kinh thiên động địa này cực kì kinh ngạc, đáng tiếc là sau này cho dù là hắn có nỗ lực đến như thế nào cũng chẳng thể tu luyện được một chưởng đó đến trình độ như của Lục Dương, thậm chí một chưởng hắn vỗ ra chẳng mang theo được bao nhiêu tiếng gió, đừng nói đến có thể tạo ra một trận cuồng phong có thể thổi một người lung lay lảo đảo như thế này.
*Vô phong khởi lãng: Không có gió mà nổi sóng.
Lúc này, hắn lại một lần nữa thể nghiệm được cơn lốc đáng sợ này. Đây tuy chỉ là một chưởng đánh ra trong lúc vội vã của Chiến Hồn, nhưng tu vi của lão chẳng giống như Lục Dương tu vi bị phế vừa tu luyện lại từ đầu lúc đó. Nếu nói một chưởng của Lục Dương lúc đó thổi cho Mười Một lung lay vài cái thì một chưởng của Chiến Hồn vỗ ra lúc này tạo ra một trận cuồng phong có thể thổi bay Mười Một về phía sau. Thổi bay đến sáu bảy mét về phía sau, khi rơi xuống đất vẫn bị dư chấn khiến cho phải lùi tiếp về sau ba bước.
Lúc này hai người đang đứng cách nhau bảy tám mét, bốn mắt nhìn nhau. Chiến Hồn sắc mặt tím tái phẫn nộ nhìn Mười Một, còn Mười Một trên mặt tuy vẫn chẳng có biểu tình gì nhưng trong mắt đã lộ ra thần sắc ngưng trọng.
Phía sau lưng liên tục truyền tới hai tiếng xé gió, Bá Đao và một cao thủ khác của Long hồn đã đuổi tới, phân biệt đứng ở hai phía phải trái hai bên Mười Một, cùng với Chiến Hồn đang đứng phía trước tạo thành ba góc vây Mười Một lại.
Mười Một và Chiến Hồn đều không nhìn lại hai người từ phía sau đuổi tới, bởi vì bọn họ biết hai người này sẽ không xuất thủ, chưa nói tới chuyện Chiến Hồn không cho phép, chỉ riêng chuyện bọn họ tự trọng thân phận đã đủ để họ không liên thủ đối phó với một tên tiểu tử hậu bối rồi.
Bá Đao và cao thủ kia sau khi đứng vững liền đưa mắt nhìn về đối phương, từ trong mắt nhau đều nhìn ra vẻ kinh ngạc. Bọn họ đều vẫn luôn bám sát không xa phía sau Chiến Hồn, từ lúc Chiến Hồn ném viên đá, Mười Một co người rút dao chém tới Chiến Hồn, sau đó Mười Một lại chủ động công kích, Chiến Hồn trong lúc vội vã vỗ ra một chưởng bức lui hắn.