Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhân Gian Băng Khí

Chương 599: Kiếm Tông Truyền Nhân 1 (2)

Chương 599: Kiếm Tông Truyền Nhân 1 (2)
Bọn lão Cửu thì càng khinh thường mấy thứ đồ chơi của người tây, còn nói phải châm cứu cho ngươi mới được, kết quả là vừa châm được mấy nhát thì ngươi đã đoạn khí rồi. Ài, chúng ta đều cảm thấy xấu hổ với sự phân phó của sư tổ a. Có điều còn may, còn may…”

Dừng một chút, Lục Huyền lại tiếp: “Kì thực cũng không thể trách bọn Lão Cửu, thương thế của ngươi quả thực là quá nặng. Người bình thường mà tâm tạng bị thương như ngươi thì khẳng định là đã chết chắc rồi, nào còn có thể giống như ngươi mà kiên trì được mười mấy ngày, lại còn cả quãng đường đưa ngươi tới đây nữa. Nếu đưa ngươi tới sớm vài ngày, có khi bọn Lão Cữu thực sự đã có thể giữ cho ngươi một mạng tồi.” Khi nói tới câu cuối cùng, nhãn thần Lục Huyền có chút quái dị nhìn vào ngực Mười Một, cái lỗ màu sâu hoắm trên ngực Mười Một sớm đã biết mất rồi, hơn nữa Mười Một vốn đã chết đi bây giờ lại tựa như chẳng có chuyện gì. Chỉ là nhìn bộ dạng có vẻ hơi hư thoát (hư thoát: hạ đường huyết do mất máu) mà thôi. Loại chuyện chết rồi sống lại như thế này quả thực là chưa từng nghe đến, may mà Lục Huyền vẫn luôn là người thích xen vào chuyện của người khác, tuy kinh ngạc nhưng cũng không hỏi nhiều.

Lúc này Mười Một lại hỏi: “Ta được đưa tới đây lúc nào thế?”

“Khoảng chừng hôm kia, ngày thứ hai ngươi đã… Vốn đã định hôm nay chôn cất ngươi rồi nên mới bảo nha đầu kia tới giúp ngươi tắm rửa thân thể để lên đường cho sạch sẽ. Kết quả…”

Sắc mặt Mười Một vẫn thản nhiên, nhưng Lục Huyền vẫn không yên tâm mà giải thích: “Ngươi đừng hiểu lầm, tập tục ở chỗ ta chính là như vậy. Nếu trong nhà có trưởng bối qua đời, đều phải do nữ quyến trong nhà tắm rửa thân thể cho trưởng bối. Già chúng ta cũng chỉ có nha đầu Dao Dao này, huống chi ngươi đã chết… Ách, cũng chẳng có gì là xấu hổ cả, cho nên ta bảo nó tới tắm rửa sạch sẽ cho ngươi.”

Kì thực cho dù Lục Huyền không giải thích thì Mười Một cũng không bận tâm gì chuyện đó, trong mắt hắn chuyện đó cũng chẳng có gì là ghê gớm cả. Trên thực tế thì khi Lục Huyền quyết định chuyện này thì cũng rất là khó xử, Dao Dao dù sao cũng là một khuê nữ còn chưa xuất gia, bảo cô đi tắm rửa cho một nam nhân xa lạ dù sao cũng có chút không tốt lắm. Tuy trong thôn đích xác là có tập tục này, có điều đám nữ quyến trong nhà kia đều là những phụ nữ đã gả chồng rồi! Con trai con gái Lục Huyền đều không ở bên cạnh, nữ quyến duy nhất cũng chỉ có đứa cháu gái còn chưa thành niên này thôi. Bốn Mười Một không phải là người trong thôn này, cũng không cần làm theo quy củ trong thông mà chôn cất, hoăcj giả chỉ cần mời nữ quyến hoặc nam đệ tử nhà khác tới tắm rửa cho Mười Một là được. Nhưng dù sao thì sư tổ Lục Dương cũng đã giao Mười Một cho Lục Huyền và phân phó lão chiếu cố cho hắn, hơn nữa người họ Long kia cũng mập mờ nhắc tới nam thanh niên nửa sống nửa chết này có quan hệ rất lớn với vị sư tổ đã rời khỏi quê hương mấy chục năm trước, còn về là quan hệ thế nào thì họ Long đó không nói, nhưng Lục Huyền đại khái cũng đoán ra được một hai. Nếu thực sư như lão đoán, vậy nếu thực sự luận về bối phận thì người trẻ tuổi này sợ rằng còn là sư thúc của lão nữa, suy nghĩ trước sau một hồi, cuối cùng Lục Huyền cũng đành bất đắc dĩ đưa ra cái quyết định xấu hổ này.

Đối với quyết định của Lục Huyền, Lục Dao Dao cũng không phản đối, tuy rất xấu hổ, nhưng cái tập tục nữ quyến trong nhà giúp trưởng bối cọ rửa thân thể lần cuối cùng đã là một sự thực không thể thay đổi. Huống chi đối phương đã là người chết rồi, còn có gì mà phải suy nghĩ chứ? Nhưng chuyện không ngờ là, Lục Dao Dao vừa mới lau rửa phần nửa thân trên cho Mười Một, vùng ngực Mười Một đột nhiên nhô lên một khối lớn, dưới da thịt tựa như có vật gì đó đang ngọ nguậy, hơn nữa Lục Dao Dao còn chưa từng thấy qua chuyện đời, làm gì mà chẳng bị dọa tới kinh hoàng thất thố. Ngay sau đó, cái người đã chết này lại đột nhiên mở mắt ra và nói chuyện với cô, thế này không dọa cho tiểu cô nương đó bay mấy cả hồn phách thì cũng đã là may mắn lắm rồi, cô vội vã lao ra ngoài và chạy đi tìm gia gia.

“Ừm.” Mười Một tùy tiện cất tiếng, tiếp đó hỏi: “Hôm nay ngày bao nhiêu rồi?”

“Ngày bao nhiêu?” Lục Huyền sững sờ một chút rồi đột nhiên hô lên: “Nha đầu, hôm nay ngày mấy?”

Bên ngoài truyền đến thanh âm sợ hãi của Dao Dao: “Ngày…ngày mười chín lịch âm."

“Ừm, ừm!” Lục Dương gật gật đầu, cười nói: “Sắp đến tết rồi.” Mười Một nhíu mày lại, hắn biết Long quốc có phân âm lịch và dương lịch, chỉ là đối với phương diện này hắn không có hứng thú nghiên cứu sâu, cho nên cũng không biết ngày nông nịch đổi sang ngày dương lịch là bao nhiêu.

Có điều Mười Một cũng không hỏi nhiều, không lâu trước đây Lãnh Dạ đã từng nói qua, tết năm nay là vào cuối tháng một, giờ còn cách hơn mười ngày nữa, như vậy giờ đại khái chắc là trung tuần tháng một rồi.

“Được rồi.” Lục Huyền xoa xoa tay nói: “Ngươi vừa tỉnh lại, nên nghỉ ngơi nhiều một chút! Có chuyện gì thì cứ phân phó chon ha đầu, ta cũng không quấy rầy nữa.”

Dứt lời Lục Huyền liền vội vã đi ra, Mười Một ẩn ước nghe thấy bên ngoài truyền đến thanh âm của Lục Huyền: “Nha đầu, con hãy lưu lại chiếu cố tốt cho hắn. Ta phải lập tức đi tìm bọn cửu gia của con để nói chuyện, có chuyện thì cứ đến nhà cửu gia gọi ta. Ài, sư tổ gia đưa tới người gì thế này, đã chết rồi không ngờ lại có thể sống dậy, chuyện hiếm có thực…”

Không nói tới Lục Huyền đầy bụng tâm sự rời đi nữa, tiểu cô nương tên Lục Dao Dao đó cũng không dám bước vào, trong phòng chỉ còn lại một mình Mười Một mà thôi. Thế này cũng chính hợp với ý của hắn, mắt thấy không còn người nào tới làm phiền nữa, Mười Một gắng sức ngồi dậy, sau đó vận hành tâm pháp của Long gia.

Tuy trong lời của Lục Huyền chẳng tìm được sơ hở nào, nhưng Mười Một vẫn không tin lão. Cho nên hiện giờ phải cố gắng hết sức khôi phục lại chút lực khí, nếu Lục Huyền thực sự có âm mưu gì đó, một lát nữa khi trở mặt cũng còn một chút cơ hội giữ mạng.

Nhưng Mười Một rất nhanh đã phát hiện một chuyện bất đắc dĩ, toàn thân hắn bây giờ trừ cơ nhục đau đớn vô lực ra, trong cơ thể không ngờ đến một chút nội công hay dị năng cũng đều không tìm thấy. Điều này không có nghĩa là nội công hay dị năng của hắn đã bị phế rồi, chỉ là thân thể trọng thương, tất cả năng lượng đều đã dùng tới mức cạn kiệt rồi. Cho đến khi hắn đột nhiên tỉnh dậy từ trong cơn ngủ say, một chút dị năng và nội công còn lại trong cơ thể đã không chịu sự khống chế mà tự đem tất cả chỗ năng lượng còn lại tập trung đến sửa chữa những chỗ cơ nhục bị tổn thương, kết quả tạo thành đương nhiên là giống như hiện nay, đến một chút dị năng hay nội công cũng đều không còn. Tại một số phương diện nào đó thì nội công và dị năng cực kì giống nhau, đều cần phải tích lũy nhiều năm mới được, một khi tiêu thoát quá độ thì không thể lập tức hồi phục lại, cần phải có một quãng thời gian dần dần tích lũy mới được. Có điều người luyện võ đều biết rằng, trừ phi là liều mạng, nếu không thì không được tiêu thoát toàn bộ nội công, bởi vì một khi nội lực khô kiệt sẽ tạo thành tổn thương rất lớn cho thực lực của thân thể. Mười Một hiện giờ chính là ở tình huống như vậy, nếu không phải là tố chất thân thể của hắn vượt xa người thường, sợ rằng lúc này đến cả sức để động đậy đầu ngón tay cũng chẳng có, hơn nữa sau này tu vi nội công khẳng định cũng sẽ bị tổn hại.

Đúng vào lúc Mười Một còn đang đau đầu vì tình trạng thân thể của mình thì bên ngoài vang lên một loạt những tiếng bước chân vội vã.

. ....







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch