Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhân Gian Băng Khí

Chương 607: Kiếm Tông, Tạo Ra Siêu Cấp Sát Thủ 2 (1)

Chương 607: Kiếm Tông, Tạo Ra Siêu Cấp Sát Thủ 2 (1)


“Ta biết, ngươi ở bên ngoài còn nhiều sự tình cần phải xử lý, nhưng… chuyện khác không nói, ngươi có thể sẽ phải đối mặt với tứ sư bá, nhưng ngươi hiện tại không có khả năng địch lại. Nếu ngươi không sớm tự đề thăng thực lực chính mình, chỉ sợ ngươi chưa gặp được Tứ sư bá thì đã chết rồi.”

Mười Một nghiêng đầu nhìn lão giả, mặc dù hắn như trước vẫn không có biểu tình gì, nhưng cũng đã cảm thấy có chút động dung, hỏi: “Chuyện này ngươi cũng biết?”

“Ừm. Khi Đại sư bá cho người đưa ngươi tới đây đã kèm theo một phong thư đưa cho Hoàng sư thúc, ôi, Hoàng sư thúc cùng Đại sư bá đều là đệ tử Kiếm tông đời thứ ba mươi bảy, cũng là ngoại trừ Đại sư bá cùng Tứ sư bá ra, duy chỉ có ông ấy là ở lại thôn này, chỉ là chân của lão nhân gia người bất tiện, quanh năm đều ở trên Thiên Lang Phong, ta cùng một vị sư huynh khác hầu hạ bên cạnh Hoàng sư thúc, cũng là rất ít xuống núi. Lần này Đại sư bá có thư đưa cho Hoàng sư thúc, trong thư đã kể rõ về chuyện của ngươi, cho nên ta ít nhiều cũng biết một chút, lần này là Hoàng sư thúc đặc biệt cho ta xuống núi nói với ngươi, nhắc ngươi chú ý. Ở nơi này, sự tình bên ngoài nhất thời đừng quản đến, cố gắng sống sót mới là quan trọng nhất.”

Bên cạnh, Thạch Đại Lực nghe vậy giật mình không thôi, vẻ mặt kinh ngạc, nhìn thấy người tuổi trẻ Mười Một như hàng con cháu của mình này, âm thầm đoán người thanh niên này rốt cục thân phận là gì, mà ngay cả lão tổ tông luôn luôn ở trên núi không hề hỏi sự tình của tông môn lại quan tâm đến hắn như thế.

Dừng lại trong chốc lát, lão giả đột nhiên hỏi: “Ngươi nghĩ công phu của Đại sư bá như thế nào?”

Mười Một lắc đầu nói: “Chưa thử qua.”

Lão giả gật gật đầu, bỗng nhiên nói: “Cẩn thận!” Vừa mới dứt lời, một chỉ đột nhiên hướng về phía Mười Một đâm tới.

Cái này không phải là thử, Mười Một có thể rõ ràng điều đó. Cảm giác được khí kình che kín ngón tay, mà trên người lão giả đã ẩn hiện sát khí.

Hắn muốn giết Mười Một?

Mười Một cơ hồ dưới ý thức nhảy ra phía sau tránh né, đồng thời một cước nhanh chóng hướng về cổ tay lão giả đá ra. Lão giả không hề tránh né, ngạnh tiếp một cước này của Mười Một. Nhưng toàn bộ cánh tay lại không có nửa điểm rung động, tiếp tục vững vàng đâm về phía ngực Mười Một.

Trong mắt Mười Một hiện lên một tia sát khí. Bỗng dưng ngừng lùi về phía sau mà thân thể tiến lên phía trước. Lão giả sửng sốt một chút, trong nháy mắt, Mười Một đã mạnh mẽ dùng tay chế trụ ngón tay hắn, một cỗ băng năng lượng kì dị đã xuyên thấu qua làn da trên ngón tay, tiến nhập vào huyến mạch trong đầu ngón tay của lão giả.

Sắc mặt lão giả thay đổi một chút, bỗng nhiên hét lớn một tiếng, mạnh mẽ vận kình vào đầu ngón tay, đánh tan băng năng lượng mà Mười Một đưa vào.

Cùng lúc đó, Mười Một bị cỗ kình khí này đánh mạnh vào, chấn tay hắn bay về hía sau, cả người lảo đảo lui về sau mấy bước mới đứng vững.

Nhưng lão giả cũng không có thừa thắng mà truy kích, ngược lại chỉ đứng tại chỗ, sắc mặt biến ảo vài lần, cuối cùng mới cười nói: “Cũng được, là ta khinh địch.”

Công phu của Mười Một trong chốc lát đã khôi phục lại, giờ phút này sắc mặt hắn lạnh như băng nhìn lão giả, bày ra tư thế tùy thời có thể tiến công.

“Tốt lắm, đến đây thôi được rồi, ta không có ác ý.” Lão giả hỏi: “Ngươi nghĩ công phu của ta thế nào?”

Mười Một vẫn tiếp tục duy trì tư thế tiến công, ngoài miệng lại nói: “Cũng được.”

Điều này là hắn trung thục đánh giá, mặc dù đối với người luyện võ bình thường mà nói, công phu của lão giả có thể dùng thâm sâu không lường mà hình dung. Nhưng do vẫn thường hay cùng các cao thủ lợi hại của Long Hồn đánh giá, Mười Một xem công phu của lão giả này cũng chì là trình độ còn dùng được, đại khái cùng một bậc với Kim Cương và Bàn Phật.

Lão giả đối với đánh giá này của Mười Một cùng không ngại, cười cười nói: “Với tuổi của ngươi mà có thể có công lực như vầy quả thực cũng được, nhưng nếu ta bất kể mọi giá muốn giết ngươi, nhiều nhất ta chỉ chịu chút ít trọng thương, nhưng ngươi nhất định sẽ chết.”

Đối với những lời này, Mười Một không hề phản bác, sự thật quả là như vậy. Nếu hai người lấy mệnh đổi mệnh, kết quả Mười Một khẳng định là chết, mà lão giả nhiều nhất cũng chỉ chịu vài điểm trọng thương thôi.

Lão giả lại tiếp tục nói: “Nhưng công phu của ta vẫn không bằng Đại sư bá tại thời kì đỉnh phong, đáng tiếc Đại sư bá trong thư nói hắn trước đó ít năm bị thương, một thân công phu cũng chỉ khôi phục được bốn năm phần. Ta nhiều lắm bây giờ cũng chỉ có thể cùng Đại sư bá đánh ngang tay. Tứ sư bá mặc dù thiên phú so ra kém Đại sư bá, nhưng năm đó trong hàng đệ tử đồng bối coi như là kẻ xuất sắc, ngươi bây giờ ngay cả ta còn đánh không thắng, như thế thì làm sao đi đối mặt với Tứ sư bá? Ngươi nên minh bạch ý tứ của Đại sư bá khi đưa ngươi tới đây, hắn hi vọng ngươi có thể ở chỗ này cố gắng học tập, cố gắng biến chính mình thành ngày càng mạnh hơn.”

Mười Một lãnh thanh nói: “Ta là sát thủ, không phải chiến sĩ.”

Lão giả cười nói: “Thì sao?”

“Chiến sĩ, có thể cùng với ngươi công bình chiến đấu, nhưng là sát thủ thì sẽ không như vậy, chỉ cần có thể đạt được mục đích, ta sẽ không ngại dùng bất kỳ thủ đoạn gì.”

“Như ngươi nói, nếu đổi lại là hoàn cảnh khác, ngươi có thể đánh thắng ta?”

“Là giết ngươi.” Mười Một chỉnh lại nói: “Cận chiến ta so ra kém ngươi, nhưng ta có thể từ xa ngắm bắn, hoặc dùng thuốc nổ, không nhất thiết cùng ngươi đánh bừa.”

Thạch Đại Lực cùng hai người thanh niên kia ở một bên nghe được đều điên lên rồi, Mười Một không ngờ ngay trước mặt sư thúc nói muốn giết người, mà vị sư thúc bình thường vốn nghiêm khắc kia lại thản nhiên tiếp thụ, nếu không phải nể mặt sư thúc, Thạch Đại Lực thật muốn nhảy ra dạy dỗ cho tên thanh niên này biết như thế nào là tôn sư trọng đạo.

Nhưng lão giả này lại không nghĩ như vậy. Chỉ thấy lão khẽ gật đầu, vẻ mặt thân thiện tự nhiên nói: “Vũ khí nóng quả thật làm cho người ta khó phòng bị, nhưng dù sao cũng là nhờ ngoại lực, không phải là năng lực của chính bản thân mình. Tựa như kiếm, dù sao nó cũng chỉ là trợ giúp ngươi, không phải là thực lực của ngươi. Cao thủ chính thức đều không cần dùng kiếm, tiện tay cầm một cây gỗ đều có thể sánh với thần binh. Đây mới là cảnh giới của một cao thủ. Nếu ngươi chọn con đường nhờ ngoại lực này, chẳng những không thể đề cao bản thân mà ngược lại còn có hại cho sự phát triển trong tương lai. Giống Tứ sư bá nói, ngươi có thể xác định hắn sẽ cho ngươi cơ hội ở xa xa mà đánh chết hắn sao? Nếu để cho hắn tiến đến gần, người chết nhất định là ngươi.”

Đối với những lời này hắn không phản bác. Quả thực, nếu chiếu theo lời Lục Dương nói, Lục Thanh cũng đã tham dự công kích căn cứ của Long Hồn, chỉ sợ bên người hắn cao thủ không phải là ít, mà còn có phần lớn cao thủ bảo vệ. Khả năng có thể dùng súng để giết hắn có thể nói là nhỏ đến đáng thương, hơn nữa một khi bị một cao thủ nào trong đó quấn lấy, Mười Một hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Sát thủ, có thể chỉ hỏi mục đích, bất kể thủ đoạn, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải có phần thực lực này. Nếu không muốn giết người chỉ là chuyện cười. Tại phương Tây, Mười Một sớm đã trở thành biểu tượng vô địch, bởi vì hắn giết đều là những người bình thường, bởi vì hắn chưa bao giờ gặp qua cao thủ chính thức. Nhưng bây giờ đến Long quốc, tại đây cao thủ khắp nơi, hắn bắt đầu xử sự cẩn trọng hơn. Hơn nữa, lần đầu tiên Mười Một đối với huấn luyện của “Ma Quỷ” và thực lực của bản thân sinh ra hoài nghi.

Long quốc, không hổ là một trong tứ đại văn minh cổ quốc.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch