Dưới sự thúc giục của Mười Một, Âu Dương Nguyệt Nhi mới rút từng mảnh sắt ra, khóc lóc một trận, sau đó lại tiếp tục nhổ, sau một hồi lâi mới nhổ hết được những mảnh sắt có đầu lộ ra phía trên. Nhưng vẫn còn lại bốn miếng đã cắm sâu vào trong thịt.
“Mười Một…” Âu Dương Nguyệt Nhi cắn chặt răng. Bộ dạng quả thật vô cùng động nhân. Chỉ nàng toàn thân nàng đã dính đầy máu, có chút tả tơi.
Mười Một thở gấp vài tiếng rồi nói: “Dùng chủy thủ rạch miệng vết thương, dùng ngón tay kéo lấy miếng sắt ra.”
“Không…tôi không muốn…”
Thanh âm của Mười Một đã bắt đầu có chút yếu nhược: “Nếu cô còn không nhanh lên một chút thì ta sẽ chết đó.”
Âu Dương Nguyệt Nhi hai tay run rẩy cầm lấy thanh chủy thủ, lưỡi dao chậm rãi hướng về phía miệng vết thương của Mười Một mà hạ xuống. Nàng cắn chặt răng, mũi dai đã từ từ đâm vào trong thịt, nhưng sau đó nàng lại không dám động đậy tiếp rồi.”
“Dùng lực cắt xuống.”
Âu Dương Nguyệt Nhi ấn tay xuống, đồng thời nước mắt chảy xuống tí tách, nàng nắm chắc con dao, mắt nhắm lại mà dần cắt xuống. Còn may là những miếng sắt đầu tiên đã giúp nàng thích ứng, lại thêm từ đầu tới cuối Mười Một không hề kêu lên một tiếng nào, nếu không nàng thật sự chẳng thể cắt tiếp xuống được.
Cho đến khi Mười Một phát ra một tiếng hét, Âu Dương Nguyệt Nhi mới phát hiện nhát dao của mình đã rạch miệng vết thương ra quá dài, một luồng máu tươi đỏ hồng từ miệng vết thương trào ra. Âu Dương Nguyệt Nhi sợ hãi mà vội vã xé quần áo ra cầm máu lại, Mười Một ngăn trở: “Đừng quan tâm đến chỗ máu đó, hãy lấy miếng sắt ra trước.”
Âu Dương Nguyệt Nhi vừa rơi lệ vừa thấp giọng hỏi: “Có cái nhíp hay không? Tôi không dám dùng tay.”
Mười Một lấy ra hai thanh phi đao nói: “Dùng hai cái này mà kẹp.”
Âu Dương Nguyệt Nhi cầm lấy hai thanh phi đao, đầu tiên là vô cùng cẩn thận vạch miệng vết thương ra, phía dưới còn lộ ra cả một loạt những gân xương trắng xóa dưới lớp da, nàng nhìn mà chút nữa thì nôn mửa ra. Cố nhịn sự sợ hãi, cuối cùng Âu Dương Nguyệt Nhi cũng tìm được miếng sắt kia, dùng hai thanh phi đạo chậm rãi cho vào, kẹp miếng sắt lên. Nàng liếc mắt nhìn qua Mười Một, thấy hắn không có phản ứng gì mới nhắm mắt lại có cố gắng dụng lực rút miếng sắt kia ra.
“Đinh!” Hai thanh phi đao tựa hồ như không được giữ chặt, trượt cả ra ngoài. Bất quá miếng sắt kia cũng đã được kéo ra một chút và hơi lộ ra ngoài da thịt rồi. Âu Dương Nguyệt Nhi lại một lần nữa dùng tay kéo miếng sắt ra ngoài.
Ba miếng sắt còn lại cùng đều được dùng biện pháp tương tự mà lấy ra, bất quá có một miếng bị cắm vào khá sâu, Âu Dương Nguyệt Nhi phải phí cả một hồi mới rút ra được. Tuy Mười Một từ đầu tới cuối không kêu lên một tiếng nào, nhưng sắc mặt hắn càng ngày càng trở nên trắng bệch đến vô lực.
Sau khi những miếng sắt được rút ra hết Âu Dương Nguyệt Nhi mới đứng sang một bên mà nhăn mũi nói: “Được rồi, nhưng không có vải băng.”
“Không sao, ta có cách cầm máu.” Mười Một lật người lại, sau đó cố gắng cởi quần mình ra.
Âu Dương Nguyệt Nhi sợ hãi mà vội vàng nhảy lui về phía sau rồi kêu lên: “Ngươi làm gì đó?”
Mười Một không để ý đến nàng, cởi hẳn quần mình xuống đến tận đầu gối rồi nói: “Trên đùi vẫn còn.”
Lúc này Âu Dương Nguyệt Nhi mới chú ý đến một bên mông Mười Một có một miệng vết thương, hai bên đùi cũng có ba bốn vết.
Mười Một thấy nàng không động đậy gì thì không nhịn nổi mà thúc giục: “Mau lên đi, ta cần phải nhanh chóng cầm máu.”
Lúc này Âu Dương Nguyệt Nhi mới chậm rãi nhắm mắt lại, rút mấy miếng sắt ra khỏi cái nơi xấu hổ đó, trừ một miếng sắt đã cắm sâu vào đùi ra, những miếng còn lại đều lộ quá nửa ra ngoài. Âu Dương Nguyệt Nhi lại dùng biện pháp cũng, vừa đỏ mặt, vừa chảy nước mắt mà giúp Mười Một lấy miếng sắt ra.
“Được rồi.” Âu Dương Nguyệt Nhi lấy xong miếng sắt cuối cùng ra liền nói.
Mười Một vẫn bảo trì nguyên tư thế nằm úp trên mặt đấy, từ trong mớ y phục móc ra một hộp đạn, lấy ra vài viên đạn trong đó. Đầu tiên hắn dùng mấy mảnh quần áo quấn lên đầu đạn, sau đó dùng rằng cắn vào mà nhổ ra. Sau một hồi, “ba” một tiếng vang lên, đầu đạn đã được tháo ra, bên trong lộ ra một ít thuốc súng đen sì. Mười Một lại dùng phương pháp hệt như vậy mà gỡ mấy đầu đạn khác ra, sau đó xếp thành một hàng chỉnh tề. Sau khi cậy xong đầu viên đạn cuối cùng, miệng hắn đã chảy đầy máu.
Mười Một làm xong công tác chuẩn bị rồi cố gắng bò sang một bên và nói: “Hãy đổ thuốc pháo lên miệng vết thương, dùng diêm châm, ngàn vạn lần đừng có dùng nến đấy.”
“Ừm.” Âu Dương Nguyệt Nhi đáp lời, sau đó nàng đưa tay ra cầm lấy hai viên đạn.
Mười Một nói: “Từng cái từng cái một, thuốc pháo mà bị máu thấm vào thì sẽ vô dụng đó.”
Âu Dương Nguyệt Nhi gạt lệ mà điểm điểm đầu, nàng cầm lấy một viên đạn mà vô cùng cẩn thận rắc lên trên miệng vết thương. Sau đó mau chóng lấy que diêm châm lửa và đặt vào chỗ thuốc pháo trên miệng vết thương.
“Xèo!” Miệng vết thương trên lưng Mười Một tỏa ra một luồng khói nhạt, sau đó là mùi thịt khét tỏa ra. Âu Dương Nguyệt Nhi bị những tia lửa dọa cho giật nảy mình, nàng không cẩn thận ngã bịch xuống một bên. Khi nhìn về phía Mười Một, thấy miệng hắn đang cắn chặt y phục, hai cánh tay đang nắm chặt, tựa hồ như đang rất đau đớn.
Bất quá, Mười Một rất kiên cường, đến bây giờ mà vẫn không kêu lên tiếng nào.
Sau một hồi lâu, Mười Một mới chậm rãi nhả miếng vải trong miệng ra, mồ hôi ướt đẫm toàn thân, thở hổn hển nói: “Tiếp tục.”
Âu Dương Nguyệt Nhi cắn chặt răng, lại một lần nữa cầm viên đạn lên, đổ thuốc súng vào trong một miếng vết thương khác, sau đó châm lửa.
Sauk hi xử lí xong toàn bộ các vết thương, trên người Mười Một đã không còn chảy máu nữa, chỉ là toàn thân hắn đều tỏa ra mùi thịt khét, còn có không ít nơi da thịt bầy nhầy nữa, nhìn có vẻ vô cùng đáng sợ. Còn Mười Một thì cũng chẳng dễ chịu gì, sắc mặt hắn trắng bệch , toàn thân đổ mồ hôi lạnh, đầu tóc ướt như vừa rơi xuống nước xong, toàn thân cũng ướt đẫm. Nếu không phải Mười Một có ý chí kiên cường chi trì thì hắn sớm đã đau đớn đến hôm mê đi rồi. Bất quá hắn thà hi vọng mình hôn mê đi, ít nhất thì như vậy cũng không phải chịu loại thống khổ chẳng dành cho con người này. Chỉ là bây giờ hắn không thể hôn mê, nếu không, một khi Vong Linh đuổi tới, kết quả của hắn và Âu Dương Nguyệt Nhi có thể tưởng tượng được.
Mười Một điểm điểm đầu, bây giờ hắn thực sự chẳng còn sức mà nói nữa, chỉ bò sang một bên mà không ngừng thở hổn hển.
Âu Dương Nguyệt Nhi nhìn bộ dạng của Mười Một, lại nhìn tới mảng lưng tỏa ra mùi khét lẹt của hắn, trầm mặc một chút rồi đến gần, ôn nhi mặc quần cho Mười Một, sau đó lại cởi ngoại y của mình mà đắp lên lưng hắn.
Vết thương của Mười Một là vì nàng mà chịu, Âu Dương Nguyệt Nhi biết, nếu không phải có Mười Một ngăn cản thì mấy miếng sắt kia đã ở trên người nàng rồi. Nhìn bộ dạng của Mười Một, Âu Dương Nguyệt Nhi thật không dám tưởng tượng mình sẽ như thế nào nếu có mấy miếng sắt kia trên người, nếu phải bị như Mười Một, liệu nàng có đau đến chết đi không?
Nhìn Mười Một toàn thân vô lực nằm trên mặt đất, ánh mắt vốn chán ghét của Âu Dương Nguyệt Nhi đã bắt đầu lộ ra thần sắc cảm kích.