Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhân Gian Băng Khí

Chương 69: Chuyện Đáng Sợ 1 (1)

Chương 69: Chuyện Đáng Sợ 1 (1)


Sau khi Mười Một đem thịt rắn và bò cạp nướng chín rồi ngồi bệt ngay ở một bên, bẻ lấy cái gọng kìm ở đuôi bò cạp cho vào trong miệng nhai rau ráu, thỉnh thoảng phát ra những âm thanh “răng rắc, răng rắc”.

Âu Dương Nguyệt Nhi ngẩng đầu nhìn qua vừa lúc nhìn thấy Mười Một đem cả đầu con bò cạp cũng cho vào trong miệng, trong lúc nhất thời cảm thấy toàn thân một trận rùng mình.

Ăn hết cái đầu, Mười Một lại tách lưng nó ra để lộ ra bên trong là thịt mềm thơm phúc, rất nhanh sau đó Mười Một đã giải quyết xong hết hai con Bọ Cạp, rồi đem thịt rắn quấn trên khúc gỗ đưa ra hỏi:

- Cô không ăn sao ?

Âu Dương Nguyệt Nhi nghiêng đầu qua một bên nói :

- Ta không muốn ăn!

Mười Một không để ý đến nàng, chỉ chăm chăm ăn thịt rắn.

Âu Dương Nguyệt Nhi nhìn hắn ăn, bộ dáng trông rất là thơm ngon, nhịn không được nuốt một miếng nước bọt, nhỏ giọng nói :

- Thật sự có thể ăn sao?

Mười Một liếc mắt nhìn nàng, đem hơn một nửa đoạn thịt rắn chưa ăn còn lại đưa qua nói :

- Không ăn cô sẽ chết!

Âu Dương Nguyệt Nhi yên lặng đưa tay ra đón lấy miếng thịt rắn, cúi đầu liếc mắt nhìn Mười Một vẻ mặt hình như có chút biểu tình khó xử, cuối cùng nhắm chặt mắt lại khẽ cắn một miếng nho nhỏ.

Âu Dương Nguyệt Nhi đứng dậy.

Mười Một nhìn về phía nàng vẻ mặt bình thản hỏi :

- Chuyện gì ?

- Cái đó….. có nước không ? ta rất khát.

- Ôi!

Mười Một khom lưng lấy thùng nước đem nước nhiễm đầy máu rắn bên trong đổ đi, cầm theo cái thùng không đi đến mật thất

Gian mật thất dưới đất vẫn tối tăm như trước, bốn bộ xương khô vẫn giữ nguyên tư thế như cũ, hoặc ngửa hoặc nắm úp sấp trên mặt đất, Mười Một cũng không sợ mấy bộ xương khô này, người chết thì hắn đã thấy qua nhiều lắm cũng có phần thấy run run, chỉ là không biết tại sao mỗi lần hắn xuống đến gian mật thất dưới đất này lại cảm giác có chút khác thường, nhưng lại nói ra không rõ ràng đây là loại cảm giác gì.

Nhanh chóng múc một nửa thùng nước, vừa bò lên trên mặt đất chợt nghe thấy phía bên ngoài có tiếng động lớn, lại thấy Âu Dương Nguyệt Nhi hoảng sợ kêu lên, Mười Một lập tức vứt bỏ thùng nước liền xông ra ngoài mới phát hiện Âu Dương Nguyệt Nhi không ngừng nhảy nhảy ở tại chỗ, chung quanh không có bất cứ một kẻ nào.

Mười Một thở phào nhẹ nhõm hỏi :

- Cô làm gì thế ?

Âu Dương Nguyệt Nhi nhìn thấy Mười Một cũng thôi không nhảy nữa, mân mê miếng thịt rắn quấn quanh khúc gỗ trong tay cúi đầu nói :

- Hình như có cái gì đó cắn ta.

Mười Một đi lên phía trước nhìn quanh trên mặt đất, nhưng không có phát hiện ra cái gì, ngẩng đầu lên hỏi :

- Là cái gì?

Âu Dương Nguyệt Nhi lắc đầu nói :

- Ta không biết.

- Cắn chỗ nào vậy ?

Âu Dương Nguyệt Nhi nghe hỏi vậy, lập tức trên mặt đỏ hồng lên ấp úng mãi không chịu nói.

Mười Một nhàn nhạt nói :

- Ở bên trong sa mạc, đại bộ phận những sinh vật đều có độc tố, nếu bị cắn mà không nhanh chóng khử độc sẽ chỉ có chết.

Mười Một vừa nói như vậy, Âu Dương Nguyệt Nhi cắn cắn môi dưới, mới đỏ mặt nhỏ giọng nói :

- Nó….bắp đùi.

Đi tới đây để ta xem qua nào

Âu Dương Nguyệt Nhi đưa hai tay che đồn bộ sau đó lui lại vài bước, vẻ mặt hiện lên vẻ kinh hoảng thất thố.

Mười Một liếc mắt hỏi :

- Không phải là cắn ở kiều đồn chứ?

Âu Dương Nguyệt Nhi nhẹ cắn môi dưới, yên lặng gật đầu.

- Nằm úp sấp trên mặt đất!

- Không được!

Âu Dương Nguyệt Nhi lui lại phía sau mấy bước

Căn bản là Mười Một không có lý gì tới nàng, trực tiếp giữ chặt tay nàng, đem cả thân thể Âu Dương Nguyệt Nhi ấn nằm trên mặt đất. Bất kể Âu Dương Nguyệt Nhi có hô to gọi nhỏ thế nào, vùng vẫy muốn đứng lên ra sao, thế nhưng Mười Một vẫn cưỡi trên người đè chặt nàng xuống, sau đó kéo đoản quần xuống, lại một lần nữa lột tiểu khố bên trong của nàng ra.

- Không được !

Âu Dương Nguyệt Nhi cật lực xoay xỏa dẫy dụa thân thể muốn hất Mười Một té xuống, nhưng thủy chung Mười Một vẫn ngồi rất vững chắc.

Mười Một nhìn qua vài lần hai bên kiều đồn trắng như tuyết kia, rất nhanh đã phát hiện một điểm đỏ nho nhỏ, điểm đỏ không lớn thậm chí có thể nói là không thấy, nhưng mà kiều đồn của Âu Dương Nguyệt Nhi cao vút trắng như tuyết nên nhìn qua rất dễ thấy.

Mười Một không để ý Âu Dương Nguyệt Nhi dưới thân mình còn đang cố hết sức vùng vẫy, sau khi nhìn kỹ điểm đỏ, cũng không thể xác định là có độc hay không cuối cùng chỉ có dùng ngón tay sờ qua một chút. Khi tay hắn đụng vào kiều đồn của Âu Dương Nguyệt Nhi thì cả cơ thể Âu Dương Nguyệt Nhi càng vùng vẫy khỏe hơn, không ngừng la hét chói tai, nàng là một ca sỹ có giọng nữ cao nên âm thanh phát ra rất uy lực khiến cho Mười Một thập phần căm tức.

Một nửa thân dưới của Âu Dương Nguyệt Nhi lộn xộn vô cùng, thỉnh thoảng đồn bộ lại rung lên hạ xuống không ngừng, Mười Một thiếu chút nữa cũng không giữ được nàng, cuối cùng lấy ra một thanh chủy thủy, rạch nhẹ một đao trên điểm đỏ đó, sau đó nhanh chóng cúi người đưa miệng dính vào kiều đồn dùng sức hút ra.

Đột nhiên toàn thân Âu Dương Nguyệt Nhi run rẩy kịch liệt, tất cả các động tác, tất cả các thanh âm cũng tại đây trong nháy mắt tan biến không thấy, chỉ có yên lặng nằm úp sấp dưới mặt đất, một cử động nhỏ cũng không có.

- Phì!

Mười Một ngẩng đầu lên phun ra một ngụm máu tươi, nhìn kỹ thấy máu chảy ra ngoài ở vết thường đều là màu đỏ lúc đó mới yên tâm, tay phải lau nhẹ qua lên vết thương, trong nháy mắt máu ở miệng vết thương cũng đã đọng lại.

Mười Một từ trên người nàng hạ xuống đi tới bên cạnh, cái váy ngắn bị kéo cao lên, tiểu khố bên trong cũng bị kéo xuống đến đầu gối, quần áo xốc xếch, hai tay nắm chặt lại, đôi mắt to tròn xinh đẹp không ngừng tuôn trào nước mắt, nàng nhẹ cắn môi cố gắng không để bản thân phát ra âm thanh, thế nhưng thân thể co quắp không ngừng run lên bộ dạng đau đớn đáng thương nói không lên lời.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch