Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhân Gian Băng Khí

Chương 728: Phiền Não Của Thanh Ngữ (1)

Chương 728: Phiền Não Của Thanh Ngữ (1)


Căn phòng thật ấm áp, mặc dù đơn điệu nhưng tràn ngập một mùi hương thơm mát, chỉ ngửi thôi đã cảm thấy tâm thần thoải mái làm cho người ta lưu luyến khó quên. Căn phòng này vừa nhìn đã biết là thuộc về một thiếu nữ, bên trong bày biện rất đơn giản, không có ảnh thần tượng, không có búp bê, gấu bông mà các cô gái thường thích, và cũng không có bàn trang điểm. Chỉ có bốn bức tường trắng cùng với chiếc giường ngủ và một cái giá treo quần áo. Giường với tủ quần mặc dù đơn giản cũ kỹ nhưng mà đối với chủ nhân căn phòng này mà nói thì điều đó không quan trọng, bởi vì chủ nhân của chúng chính là Nguyễn Thanh Ngữ, và cô chưa bao giờ yêu cầu xa xỉ.

Trong phòng tràn ngập mùi hương thơm mát, nhưng Nguyễn Thanh Ngữ chưa bao giờ sử dụng nước hoa, đó là mùi thơm cơ thể đặc hữu của thiếu nữ.

Giờ phút này Trương Viễn đang ngồi ở đầu giường, cái mũi dùng sức hít hà mùi hương thanh tân còn lưu lại trên chiếc gối, khuôn mặt lộ ra nụ cười rất thỏa mãn.

"Tiểu Viễn!" Từ phòng khách vang lên tiếng gọi của Trương Tâm Ly.

Trương Viễn như là có tật giật mình vội vàng để chiếc gối trở lại chỗ cũ, sau đó có chút lưu luyến không muốn rời khỏi căn phòng ngủ này của Nguyễn Thanh Ngữ.

Trương Tâm Ly đem một chiếc cốc nước đặt lên trên mặt bàn, hướng về phía Trương Viễn cười nói: "Uống hớp nước rồi ngồi chờ một lát, chắc Thanh Ngữ sắp về rồi."

"Dạ vâng." Trương Viễn cười cười, đi tới cầm cốc nước lên uống một ngụm nhỏ, rồi hỏi: "Bác à, Thanh Ngữ vẫn chưa tìm được việc làm hay sao?"

Trương Tâm Ly thở dài, cười gượng nói: "Đúng vậy, cũng chẳng biết tại sao nữa. Có mấy công việc đang làm rất tốt, không có lý do gì mà trước sau đều sa thải nó, khó khăn lắm mới tìm được công việc mới thì sau một hai ngày đều bị nói là không cần người nữa."

"Liệu có phải là đã đắc tội với người nào không?"

Trương Tâm Ly lắc đầu nói: "Không đâu, bác hiểu Thanh Ngữ lắm chứ. Tính tình nó rất tốt, sẽ không kết óan với người khác đâu."

Trương Viễn cầm chén nước, cúi đầu suy tư.

Trương Tâm Ly cười nói: "Không nói tới nó nữa, Tiểu Viễn, các cháu bây giờ làm bác sĩ rất vất vả phải không?"

"Cũng tạm bác ạ." Trương Viễn khẽ gật đầu nói.

"Mà nói gì thì nói, mạng của cô cũng chính là cháu cứu mà."

Trương Viễn cười cười, nói: "Bác à, cứu chữa bệnh nhân vốn là phận sự của chúng cháu mà."

"Tiểu Viễn, người nhà của cháu đều ở thủ đô hay sao?"

"Dạ không, gia đình của cháu đều ở thành phố Vệ Thiên, trong nhà chỉ có mỗi mình cháu ở thủ đô thôi."

Trương Tâm Ly “ồ” một tiếng rồi nói: "Một mình sống ở bên ngoài, chắc không dễ dàng gì phải không?"

"Không đến nỗi nào đâu ạ, cháu cũng quen rồi."

"Đúng rồi, ở nhà còn có những ai?"

Trương Viễn đặt chén nước xuống, mỉm cười đáp: "Cháu còn ba, mẹ cùng với một em gái nữa."

"Thế người nhà cháu bây giờ đang làm gì?"

"Ba cháu ở Vệ Thiên làm một quan chức không lớn cũng không nhỏ, mẹ của cháu thì mở một công ty làm ăn nhỏ, em cháu thì còn đang học ở trường đại học Vệ Thiên.”

"Ồ!" Trương Tâm Ly gật đầu, mỉm cười nhìn Trương Viễn.

Trương Viễn là bác sĩ nội khoa của bệnh viện hàng đầu ở thủ đô, lúc Trương Tâm Ly được đưa đến bệnh viện chữa trị thì Trương Viễn chính là bác sĩ chữa trị cho bà. Chính lúc đó, Trương Viễn cùng với con gái của Trương Tâm Ly là Nguyễn Thanh Ngữ có tiếp xúc với nhau. Sau đó anh ta bắt đầu theo đuổi Nguyễn Thanh Ngữ, chỉ là Nguyễn Thanh Ngữ vẫn giữ khoảng cách với anh ta. Điều này thì Trương Tâm Ly nhìn thấy được, bà biết là Trương Viễn rất thích con gái mình. Đối với thân thế và công việc của Trương Viễn bà rất là vừa lòng, chỉ tiếc là con gái bà hình như đối với Trương Viễn vẫn không có cảm giác gì. Mặc dù Trương Tâm Ly một lòng muốn tác hợp cho Nguyễn Thanh Ngữ và Trương Viễn, còn Thanh Ngữ dù rất hiếu thuận nghe lời, nhưng đối với chuyện tình cảm này thì cô rất bướng bỉnh. Đối với việc nàyTrương Tâm Ly cũng không có cách nào cả.

"Bác à. Thanh Ngữ rất thích âm nhạc phải không?"

Trương Tâm Ly cười gượng nói: "Nó vốn định lên đại học thì học khoa âm nhạc, nhưng sau đó ba nó mất, trong nhà cũng trở nên túng thiếu, do đó nó mới chuyển sang học khoa văn."

Trương Viễn nói: "Cháu có một người bạn đang mở phòng trà, cháu có thể giới thiệu Thanh Ngữ tới đó, mỗi ngày chỉ cần đến đó chơi đàn dương cầm vào buổi tối tầm hai ba tiếng, thù lao cũng rất khá đó ạ."

"Thật không?" Trương Tâm Ly vui mừng nói: "Vậy phải nhờ cháu rồi."

Dứt lời Trương Tâm Ly lại thở dài nói: "Quãng thời gian này mặc dù Thanh Ngữ bề ngoài không nói gì, nhưng thực ra ta biết nó đang rất lo lắng về chuyện công việc. Ôi, chỉ tại người mẹ không tốt này làm khổ nó."

"Bác đừng nói thế, người làm mẹ được như bác trên đời cũng không có nhiều đâu, nếu không thì làm sao dạy được một cô con gái tốt như thế."

Nói đến con gái, Trương Tâm Ly cười nói: "Đúng vậy, cả đời này bác kiêu hãnh nhất chính là có đứa con gái như thế, đợi cho nó gả chồng thì ta cũng yên lòng."

Trương Viễn vuốt vuốt mũi rồi mỉm cười gật đầu. Trương Tâm Ly nói những lời này với y, còn thăm dò gia cảnh của y, ám chỉ bà đã tiếp nhận y rồi, vấn đề còn lại chỉ còn là đợi Nguyễn Thanh Ngữ gật đầu. Trương Viễn tin rằng ngày y cùng Thanh Ngữ đi tới lễ đường kết hôn không còn xa nữa.

Kỳ thật Trương Tâm Ly biết trong lòng Nguyễn Thanh Ngữ vẫn nghĩ tới gã nam nhân tên Sở Nguyên kia, mỗi ngày cô đều quét dọn phòng cho hắn, đều vỗ về cây guitar hắn mua cho cô. Từ những điểm ấy, vốn là người từng trải nên Trương Tâm Ly cũng nhìn ra con gái mình đã yêu Sở Nguyên. Mặc dù Trương Tâm Ly đối với Sở Nguyên cũng rất có hảo cảm, nhưng hảo cảm này chỉ là vì hắn giúp đỡ mẹ con bà lúc nguy nan. Nếu chỉ vì thế mà con gái mình lấy thân báo đáp thì cô không thể nào đồng ý được. Suy cho cùng bà mới gặp qua Sở Nguyên vài lần, người này luôn không ở nhà, hành tung không cố định, khó mà hiểu rõ được. Hơn nữa Trương Tâm Ly cho rằng một người thường xuyên không có nhà kết hôn xong dám chắc sẽ không lo đến chuyện gia đình, bà không hy vọng con gái mình sau này phải chịu khổ, cho nên tiềm thức của bà luôn hướng tới bác sĩ Trương Viễn.

Trương Tâm Ly nhìn thời gian rồi nói: "Vậy cháu cứ ngồi đó, cô đi nấu cơm, Thanh Ngữ cũng sắp về rồi."

"Được ạ!" Trương Viễn nhìn Trương Tâm Ly đi vào phòng bếp, sau đó đứng dậy đi loanh quanh rồi tiến vào thư phòng. Thư phòng bày biện rất đơn giản, chỉ có cái bàn cùng với máy vi tính, một giá sách cùng với một cây guitar treo trên tường. Trương Viễn mở máy vi tính tìm được mấy bộ sách mà Nguyễn Thanh Ngữ viết, có vẻ rất hứng thú.

Trương Tâm Ly đã đề cập qua với hắn hai mẹ con bà trước ở thành phố Hải Diêm, Nguyễn Thanh Ngữ thường ra gảy guitar ca hát ở đầu đường, hoặc là viết mấy bài văn chương đăng báo kiếm chút nhuận bút.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch