Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhân Gian Băng Khí

Chương 744: Căn Cứ Trong Núi 1 (1)

Chương 744: Căn Cứ Trong Núi 1 (1)


“Vậy sao?” Lục Đạo một tay cầm điện thoại, tay kia nhấc ly rượu đứng bên cửa sổ, khóe môi khẽ treo một nụ cười, nói: “Tốt, ta biết rồi. Tiếp tục làm theo kế hoạch đã định.”

Sau khi cúp điện thoại, Lục Đạo đưa ngón tay lên gõ gõ trán mấy cái, dường như đang suy nghĩ về vấn đề gì đó. Sau một lúc, hắn lại ấn một dãy số khác, đối phương vừa nhấc máy, hắn liền mở miệng bắt đầu luôn: “Bước thứ hai đã hoàn thành.”

Đấu điện thoại bên kia im lặng một lát rồi vang ra giọng nói trầm ổn của Mười Ba: “Tìm được căn cứ rồi sao?”

“Ừ, Hỏa Điểu vừa báo cho ta, Mười Một đã tìm được rồi.” Khóe miệng Lục Đạo hơn nhếch lên một chút, nói: “Ngươi không nhìn nhầm hắn, quả thực hắn là lựa chọn thích hợp nhất. Lúc bắt đầu ta còn cho rằng tối thiểu cũng phải cần thời gian một tuần, nào ngờ chỉ một đêm mà đã giải quyết được rồi.”

“Lẻn vào đó là nguy hiểm nhất.”

“Yên tâm đi, ta tin đối với Thập Tự Hắc Ám mà nói đó không phải chuyện khó. Đến cả căn cứ số hai của Tiểu Trùng Quốc và căn cứ Trùng Võng mà bọn họ còn lẻn vào được, sao có thể thua trong tay Huyết Mân Côi chứ?”

“Lục Đạo…”

Lục Đạo ngắt lời Mười Ba, cười bảo: “Được rồi, ta biết ngươi muốn nói gì, ta quá tự tin cũng không phải là chuyện tốt hả. Yên tâm đi, chuyện không nắm chắc chưa bao giờ ta làm. Từ khi ngươi quen ta đến giờ, có lần nào thấy ta thất thủ chưa?”

Mười Ba ở đầu điện thoại bên kia lặng im không nói gì.

Lục Đạo khẽ nhấp một ngụm rượu đỏ, hỏi: “Ngươi đang lo lắng chuyện gì sao?”

Đầu điện thoại bên kia lại vang ra giọng của Mười Ba: “Ừ. Cho dù thế nào cũng không thể để bọn Cuồng Triều có được tư liệu đó.”

Lục Đạo gãi gãi đầu nói: “Đây là chuyện duy nhất khiến ta đau đầu, nhưng không có bọn Cuồng Triều phối hợp, chỉ dựa vào một mình Long Uy, đến cả ta cũng chẳng nắm chắc được bao nhiêu. Có điều ta vẫn có lòng tin rằng chúng ta có thể đụng chân đụng tay vào một chút, chắc Cuồng Triều không phát hiện được đâu. Đừng quên, thiết bị chặn dòng dữ liệu là do Mệnh Vận chúng ta cung cấp.”

“Cho nên chúng ta phải nắm thật chắc những thiết bị đã cung cấp đó.”

“Yên tâm, ta phải biết phải làm thế nào.”

Lặng yên một lúc, Mười Ba lại nói: “Lúc nào thì hành động?”

“Tối mai.”

“Nếu lần này bọn họ thành công, ngươi có nắm chắc có thể khiến cho Long Hồn tạm thời không để ý tới phía bên này được không?”

Lục Đạo uống cạn ly rượu trong tay, quay trở lại quầy rượu đặt chiếc ly không xuống, lại chắt nửa ly rượu đỏ vào, nhấc ly lên lắc lắc một chút rồi nói: “Chuyện này thì phải xem bọn họ có phối hợp hay không.”

“Ngươi có phương án thực thi cụ thể rồi chứ?”

“Có.” Trên mặt Lục Đạo lộ ra một tia cười gian giảo: “Hơn nữa kế hoạch này, nhất định ngươi sẽ thích đó.”

“Năm chiếc máy chặn dòng dữ liệu cao cấp, năm mươi chiếc máy định hình giám sát cỡ nhỏ. Ba bộ trang phục lặn, kính hồng ngoại chống nước, máy thăm dò tia hồng ngoại, túi chống nước, máy thăm dò sinh mệnh, máy thăm dò độ sâu…” Từ miệng Mười Một tuôn ra vanh vách một loạt những thiết bị điện tử cần thiết cho ngày mai, Hỏa Điểu ở bên cạnh đang không ngừng ghi chép. “Còn về mặt vũ khí thì không cần trang bị thêm nữa, mỗi người tự lựa chọn lấy vũ khí thích hợp. Nhưng nhớ phải mang theo một lượng lớn bom chùm và lựu đạn. Và vũ khí thì hãy cố gắng hết sức lựa chọn loại nhẹ thôi, lấy loại vũ phí giảm thanh làm chủ đạo, nhưng nhất định phải mang vài khẩu cỡ lớn có hỏa lực mạnh để phòng khi cần thiết.”

“Biết rồi.” Hỏa Điểu gật gật đầu, viết mẫy chứ cuối cùng xuống rồi ngẩng đầu lên hỏi: “Còn cần thứ gì khác nữa không?”

Mười Một quay đầu nhìn sang Lãnh Dạ, thấy hắn nhún nhún vai không nói gì.

Mười Một bèn nói: “Thế thôi. Tiện thì thông báo cho Thanh bang, từ bây giờ hãy bắt đầu giám sát chặn chẽ khu vực chân núi Trấn Nguyên, nếu có chỗ nào khả nghi nhất định phải lập tức báo cho chúng ta.”

Hỏa Điểu đưa tay ra hiệu OK rồi xoay người đi ra ngoài.

Ba người bọn họ hiện giờ đang ở trong một khách sạn ở thành phố Vệ Thiên, khách sạn này cũng là sản nghiệp của Thanh bang. Những thứ mà Mười Một yêu cầu sẽ được đưa đến trong tối mai, cho nên trước thời điểm đó, ba người không thể rời bỏ khách sạn này nửa bước, những việc có thể làm trong quãng thời gian này ngoài ăn cơm chỉ có ngủ mà thôi.

Đương nhiên, còn có tám phét nữa.

Hỏa Điều vừa mới ra ngoài, cơn thèm nói chuyện của Lãnh Dạ lại nổi lên, hắn hướng về phía Mười Một hất hất hàm hỏi: “Này, tối mai phải hành động rồi, ngươi có nắm chắc không?”

Mười Một lạnh lùng đáp: “Tùy cơ ứng biến.”

“Mẹ kiếp, nói cũng như không.” Lãnh Dạ ngoáy ngoáy mũi hỏi: “Ngươi nói xem, Hầu Tử có khả năng cũng ở đó không?”

Mười Một nói với giọng điệu mang theo vẻ cảnh cáo: “Nếu ngày mai thật sự tìm được Hầu Tử và Vịt Bầu, cũng không được đem người đi.”

“Không được đánh rắn động cỏ, cái này ta cũng biết. Nhưng nếu bỏ mặc không quan tâm đến bọn họ, chẳng may Huyết Mân Côi chó cùng rứt dậu…”

“Đã làm lính đánh thuê thì phải có giác ngộ về cái chết.”

Lãnh Dạ thở dài một hơi, nói: “Ngươi đúng là máu lạnh.”

“Chiến tranh dẫn đến chết người là chuyện rất bình thường, nếu đến cả năng lực bảo vệ bản thân mà cũng không có, chết đi còn hơn.”

Lãnh Dạ nháy nháy mắt, nhỏ giọng hỏi: “Nếu đổi lại là Nguyễn Thanh Ngữ và Âu Dương Nguyệt Nhi thì sao?”

Mười Một đưa mắt lườm hắn, đáp: “Cũng không.”

Lãnh Dạ vẫn không chịu từ bỏ ý định, hỏi tiếp: “Thật sự không ư?”

“Ta sẽ không để ý đến những giả thiết vô nghĩa.”

Câu chuyện của hai người dường như đã dừng lại. Im lặng một chút, Lãnh Dạ lại kêu lên: “Ài, đang nghĩ gì thế?”

Mười Một thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, đáp: “Có thể nghĩ gì đây?”

“Ngươi không nói ta cũng đoán được.” Lãnh Dạ chổng mông về phía Mười Một ngoáy ngoáy, nhỏ giọng nói: “Nghĩ đến chuyện của Thanh Ngữ hả?”

Mười Một lắc lắc đầu không đáp.

Lãnh Dạ bĩu môi tỏ vẻ khinh thường, nói: “Mịa, miệng nói là không nghĩ đến, nhưng trong lòng rõ ràng là đang lo lắng muốn chết.”

Mười Một nói với giọng điệu không lạnh không nhạt: “Nếu có thời gian rảnh rỗi để đi lo lắng cho nữ nhân, chẳng bằng nghĩ đến chuyện ngày mai nên làm thế nào để sống tiếp còn hơn.”

Lãnh Dạ vươn vai một cái, lười nhác nói: “Có cái gì mà nghĩ chứ, cũng chỉ có chuyện đó thôi mà. Ba mươi phần trăm dựa vào vận may, bảy mươi phần trăm dựa vào thực lực. Nếu thật sự không thể trở về, cũng chỉ đành trách bản thân thường ngày không nỗ lực mà thôi.”

Mười Một đứng dậy đi đến trước bàn, bê một đống đồ dịch dung hóa trang đi đến trước tấm kính, lấy ra một chiếc kính gọng đen đeo thử. Tướng mạo của hắn vốn đã rất có chất thư sinh, mỗi lần đeo kính lên là lại giống sinh viên đại học hơn là một tên sát thủ cả ngày sống trong môi trường xã hội đen đầy máu tanh.

Lãnh Dạ nhìn mà chẳng hiểu ra sao, reo lên: “Này, ngày mai chúng ta lẻn vào rồi chiến đấu được không hả? Mà cũng chẳng phải theo dõi, ngươi hóa trang thế này cho ai xem cơ chứ?”

Mười Một nhìn vào tấm gương, nói: “Chuẩn bị trước khỏi sợ tai họa.”

“Đ*o mẹ!” Lãnh Dạ xoay cổ một nhát, kêu lên: “Lại nổi điên rồi à, ngày mai có thể sống trở về rồi hãy nói đi! Bây giờ chuẩn bị thì có tác dụng gì?”

Mười Một vừa dán thêm cặp mày đậm cho mình vừa nói: “Bác sỹ không thể đợi lúc tâm tình tốt rồi mới cứu người, cảnh sát cũng không thể đợi lúc xung động muốn làm người tốt rồi mới đi bắt kẻ gian...”

Lãnh Dạ nói chen vào tiếp: “Cave không thể đợi lúc khát tình rồi mới đi tiếp khách. Những lời kiểu như thế ta nghe rất nhiều rồi, nhưng ngươi muốn nói gì?”

“Sát thủ, cũng không thể đợi đến lúc thất thủ rồi mới phát hiện mình không chuẩn bị đủ.”

“Ôi chao, ngươi còn nhớ mình là sát thủ cơ đấy à? Ta lại cứ cho rằng ngươi đã sắp trở thành chuyên gia hóa trang thứ thiệt rồi.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch