Thiên đài của quảng trường rất cao, cách mặt đất chừng năm mươi mét, từ độ cao này ngã xuống thì đứng mong còn mạng.
Mười Một một cước đạp tung cánh cửa trên thiên đài, nhấc lại hộp đạn mới của KP59 lên, cẩn thận đi vào trong.
Gió trên thiên đài rất lớn, thổi quần áo hắn gây ra tiếng “phần phật”. Ở đây có rất nhiều thứ. Có vệ tinh vũ trụ, có vài cái xe tăng lội nước khổng lồ, còn có mấy tấm pin năng lượng mặt trời, nhưng không thể thấy thân ảnh của Vong Linh đâu.
Mười Một từng bước từng bước chậm rãi đi tới, cẩn thận đề phòng bốn phía đề phòng Vong Linh đột nhiên đánh lén.
Đi thẳng đến trung ương thiên đài,cũng không thấy Vong Linh xuất hiện, hắn trốn rồi sao? Mười Một tin rằng hắn vẫn còn ở đây, chỉ là đang đợi cơ hội nhất kích tất sát được Mười Một.
Đây là trực giác của một người sát thủ.
Là một sát thủ thì mỗi lần chỉ đánh một nhát, không trúng là chạy ngay. Đồng thời sát thủ cũng rất cao ngạo, khi gặp phải đối thủ khó chơi, phải tìm mọi cách để sát tử đối phương. Huống hồ Vong Linh cũng biết, nếu hắn không giết được Mười Một, căn bản hắn không thể giết Âu Dương Nguyệt Nhi được. Chỉ cần Mười Một vẫn còn, hắn sẽ không có cơ hội xuống tay. Cho nên biên pháp tốt nhất, chính là phải mặt đối mặt , giết chết Mười Một. Chỉ cần Mười Một chết, giết Âu Dương Nguyệt Nhi sẽ rất đơn giản.
Cho nên Mười Một tin rằng Vong Linh sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Gió trên thiên đài rất lớn, che dấu tiếng hít thở của Vong Linh, làm Mười Một không tìm được vị trí của hắn. Mười Một tiếp tục một chút một chút đi tới, mỗi bước chân cũng phải rất cẩn thận, phảng phất như hắn đang đi ở bên trong bãi mìn.
Đột nhiên, Mười Một nhảy bật sang bên cạnh, cùng lúc đó phía sau vang lên tiếng súng, một viên tử đạn xé gió sạt qua bên người Mười Một. Mười Một lắn tròn dưới đất một vòng, đồng thời nổ súng về phía sau, nhưng Vong Linh lại trước một bước núp vào, lướt qua trong lúc đó, Mười Một đã thấy rõ Vong Linh, vẫn là một thân quần áo màu đen, trên mặt mang mặt nạ u linh.
Mười Một từ mặt đất bật dây, rất nhanh lao tới, vòng qua kiến trúc thủy tháp thì đã không thấy Vong Linh.
Lúc này phía sau truyền đến tiếng động lạ, đó là thanh âm của gió lớn lay động quần áo. Nguyên lai Vong Linh chạy vòng quanh thủy tháp, đi đến phía sau hắn.
Mười Một quẹo nhanh như điện vào trong góc, mà Vong Linh cũng đang đứng ở trong một góc quẹo khác, hai người đều không xuất đầu.
“Ngươi là ai?” Trong gió truyền đến thanh âm khàn khàn của Vong Linh
Mười Một lạnh nhạt nói: “Mười Một “
“Ma Quỷ” không có tư liệu của ngươi.
Mười Một lên đạn khẩu KP59 nói: “Chuyện này rất bình thường!”
Vong Linh trầm mặc trong chốc lát lại hỏi: “Sao ngươi lại phát hiện được ta?“
“Sát khí của ngươi” Mười Một dừng lại một chút, tiếp đó nói: “Ngươi nhìn ta, sát khí toát ra trong mắt.”
“Khó trách, đối với công năng ẩn núp của bản thân ta rất có tự tin, nhưng hết lần này tới lần khác lại bị ngươi phát hiện, hừ, xem ra đối với phương diện ẩn dấu sát khí ta phải tốn thêm khoảng thời gian nữa.
“Ngươi không có cơ hội!”
Vong Linh giọng nói có chút khinh thường nói: “Ngươi cho rằng ngươi có thể giết ta? “
Đợi chốc lát, Mười Một cũng không nói gì, Vong Linh nói: “Thế nào? Sợ hả?.” Ngay lúc này, Vong Linh đột nhiên cảm giác không đúng, lập tức đánh tới phía trước. cùng lúc đó phía sau hắn vang lên tiếng súng.
Vong Linh lăn tròng trên đất, ẩn vào một góc tướng mắng: “Ngươi thật hèn hạ.”
Mười Một đứng ở vị trí lúc trước của Vong Linh nhàn nhạt nói: “Kết quả mới là quan trọng!”
Vong Linh sửng sốt đột nhiên ha ha cười to nói: “Nói hay, hèn hạ thì sao? Chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ, thủ đoạn gì cũng không quan trọng, xem ra ngươi rất có tiềm chất làm sát thủ.”
Mười Một cười nhạt một tiếng, không nói gì thêm.
Vong Linh thấy Mười Một không muốn nói chuyện, vì hắn tin rằng Mười Một lại vòng phía sau lưng mình nói: “Cùng một chiêu sử dụng hai lần sẽ không có hiệu quả.” Nói rồi đưa mắt nhìn về phía sau.
Lúc này Mười Một đột nhiên nhảy ra, xả súng vào hắn, Vong Linh kêu lên một tiếng đau đớn, một bên đưa súng lên phản kích một bên lao vào một góc ẩn nấp, mặc dù đạn của Mười Một đã bắn trúng Vong Linh, nhưng chưa khiến hắn có một vết thương chí mệnh, hơn nữa với khoảng cách gần như vậy, tử đạn của khẩu KP59 đã sớm xuyên qua thân thể hắn.
Vong Linh tựa ở trên vách tường, trên lưng mang súng ngắm hạng nặng hiệu Wilk, một tay bịt miệng vết thương nói: “Ngươi lợi hại lắm.” Trong trận chiến đấu súng tầm gần, súng ngắm chỉ là gánh nặng, còn không bằng một khẩu súng lục tốt.
Vừa rồi Vong Linh bị phản công, bị viên đạn của Mười Một làm bị thương cánh tay phải, nhưng chỉ là bị thương bên ngoài mà thôi. Mười Một trở lại vị trí của mình, hắn nói: “Là ngươi khinh địch thôi.”
Vong Linh nói: “Không phải là khinh địch, mà là nhìn ngươi còn quá trẻ. Trừ Ngân Đạn ra, cho tới bây giờ ta chưa từng để kẻ nào vào trong mắt. Không nghĩ trên đời này còn có cao thủ lợi hại như ngươi.” Ngân Đạn vốn bàỉ danh đệ nhị sát thủ ở phương tây, sau đó bị tây phương đệ nhất sát thủ bài danh Băng sát thủ hạ xuống.
Bài danh của giới sát thủ là xác xuất tính tóan độ thành công của nhiệm vụ, Ngân Đạn nhận được năm trăm vụ sinh ý, xác suất thành công chín mươi chín phần trăm. Mà Băng sát thủ mặc dù mới tiếp nhận được một trăm nhiệm vụ, nhưn xác xuất lại là một trăm phần trăm, điều này có thể vượt qua Ngân Đạn. Đương nhiên cũng không thể nói một sát thủ sau khi tiếp nhận một vụ làm ăn, sau khi hòan thành cũng tính là xác suất thành công một trăm phần trăm. Nếu muốn bài danh trên bảng, phải có danh khí và số lượng nhiệm vụ nhất định, nhưng còn phải xem độ khó của nhiệm vụ mà định ra.
Bài danh trong giới sát thủ thường xuyên biến đổi, một sát thủ chết đi, sẽ bị hạ bảng, người phía dưới sẽ được thế lên trên. Mặc dù bây giờ băng sát thủ bài danh đệ nhất, nhưng nếu hắn có một nhiệm vụ bị thất bại, thì sẽ không còn là đệ nhất nữa. Trừ khi hắn có thể nhận được số nhiệm vụ không chênh lệch lắm so với Ngân Đạn, mà xác suất thất bại của Ngân Đạn rất thấp mới có thể từng đứng đầu. Chỉ đơn thuần nhìn vào từ khi Ngân Đạn xuất đạo đến nay, trên năm trăm nhiệm vụ chỉ có hai lần thất bại, thế cũng đủ biết thực lực của hắn kinh người tới mức nào.
Cho tới bây giờ Mười một cũng không coi thường đối thủ, bài danh trong giới sát thủ tính theo xác suất nhiệm vụ thành công mà không tính thực lực của mình. Nói cách khá, nếu đệ nhất sát thủ gặp sát thủ bài danh đệ thập, hươu chết bởi tay ai còn chưa biết. Vong Linh có thể nói ra những lời này, là nói rõ thực lực của mình, trừ Ngân Đạn ra, cho dù là đối mặt với vài tên sát thủ khác, hắn cũng không nhất định thất bại.
Mười Một tựa ở bên vách tường thản nhiên nói: “Trên đời này cao thủ rất nhiều, chỉ là ngươi không biết thôi.”
Vong Linh cười lạnh nói: “Tiểu tử, đừng nghĩ có thể giáo huấn ta. Khi ta xuất đạo thì ngươi còn nằm trong bụng mẹ cơ.”
Mười Một sắc mặt trầm xuống, rồi lại lập tức khôi phục lại vẻ mặt bình đạm, nói: “Đã nóng người chưa? Lúc này chính thức bắt đầu rồi chứ?”
Vong Linh sửng sốt một chút, lập tức nhận ra ý tứ của Mười Một, bật cười nói: “Ngươi thật là thú vị.”
“Giống nhau thôi.”
Lúc này ở phía cầu thang truyền đến âm thanh bước chân chạy vội vã, hiển nhiên là đám bảo vệ đã tới. Vong Linh hừ nhẹ một tiếng, lấy là một quả lựu đạn chống tăng nắm về phía đầu cầu thang. Rất chuẩn, khoảng cách hơn mười thước, còn có thể ném lựu đạn vào cầu thang chuẩn xác như vậy.
Trong cầu thang truyền ra một tiếng động nhỏ, lập tức “đoàng” một tiếng nổ. rồi không còn âm thanh nào phát ra nữa.
Cùng lúc đó, Mười Một cũng nhanh nhẹn nhảy ra, tử đạn trong tay không ngừng bắn ra.
Vong Linh một mặt tránh tử đạn, một mặt nổ súng phản kích, lúc trước hai người còn cẩn thận một chú, lúc này lại toàn mùi vị điên cuồng.
Vong Linh một mặt nổ súng một mặt áp sát Mười Một. Hắn không có thời gian để chậm trễ nữa, vừa xử lý một nhóm bảo vệ đi lên giờ lại phải giải quyết Mười Một.
Bỗng dưng, “đang” một tiếng, Vong Linh biết khẩu súng ngắn của Mười Một đã hết đạn. Hắn sẽ không cho Mười Một có thời gian thay đạn, điên cuồng lao tới.
Mười Một đưa tay ném khẩu súng hết đạn đi, bản thân cũng đồng thời lao ra.
Vong Linh né khẩu súng bay tới, đang muốn giơ súng lên bắn, nhưng Mười Một đã ở gần ngay trước mắt rồi. Vong Linh cực kỳ sợ hãi, hắn không nghĩ động tác của Mười Một lại có thể nhanh như vậy, súng còn chưa xuất ra đã bị Mười Một giơ chân đá bay đi.
Vong Linh nhanh chóng nhảy lùi lại, sờ vào ngực muốn rút ra một khẩu súng khác. Mặc dù trên lưng còn một khẩu súng bắn tỉa có thể lấy ra nhanh hơn một chút, nhưng vào lúc này dùng súng bắn tỉa thì chỉ có chết.
Nhưng động tác của Mười Một vẫn nhanh hơn, tay phải của Vong Linh vừa nắm lấy báng súng, Mười Một đã tới sát người, một tay nắm lấy tay phải của hắn.
Vong Linh đột nhiên cảm thấy phát lạnh, sau đó tòan bộ tay phải đều mất đi cảm giác, Hắn sợ hãi muốn rời xa Mười Một, nhưng Mười Một lại không cho hắn cơ hội, trong tay hàn mang chợt lóe, chuỷ thủ đã chuẩn xác đâm sâu vào bụng hắn.
Ánh mắt của Vong Linh lộ vẻ khó có thể tin được khi nhìn vào chuôi của thanh trủy thủ, hắn rốt cuộc đã biết mình đã phạm vào sai lầm lớn cỡ nào, Mười Một chính là một cao thủ cận chiến, hơn nữa thân thủ lại nhanh kinh người.
Vong Linh từ từ ngã xuống, tay trái hắn cố hết sức chỉ vào Mười Một, sau tấm mặt nạ lộ ra ánh mắt cầu khẩn.
Mười Một vươn một tay ra, nắm chặt thành quyền, từ trong không gian toát ra một làn sương trắng. Khi hắn mở lòng bàn tay ra lần nữa thì, giữa ngón tay kẹp một viên đạn băng.
Ánh mắt của Vong Linh lộ ra thần sắc thỏa mãn, sau đó chầm chậm nhắm mắt lại.
Mười Một đem viên đạn băng nhét vào trong túi của hắn, ngồi xổm xuống rồi cắt đứt cánh tay của Vong Linh, máu tươi bắn vào người hắn, hắn lại chẳng quan tâm gì cả. Lúc này, cánh tay phải đều bị đóng băng, kể cả bàn tay và máu ở ngón tay, mười một không thể để cho cảnh sát biết được bí mật này, cho nên chỉ có thể tiêu hủy cánh tay này. Hắn lột quần áo của Vong Linh ra, tìm thấy hai quả lựu đạn chống tăng, nhanh chóng lấy nửa đoạn cánh tay, rút chốt lựu đạn ném cùng vào một chỗ ở xa xa.
“Đoàng!” Sau một tiếng nổ thật lớn, quần áo bị nổ thành mạt bụi bay loạn xa, mà nửa đoạn cánh tay kia cũng bị nổ thành bụi phấn.
Mười một lại ngồi xổm xuống, chậm rãi đưa tay vươn tới khuôn mặt của Vong Linh, tháo mặt nạ u linh trên mặt hắn xuống, lộ ra khuôn mặt tái nhợt của một người phương tây.
Hắn yên lặng nhìn một chốc lát, ném mặt nạ qua một bên, sau khi kiểm tra khẩu KP59 thì chậm rãi rời đi…..
Trên thiên đài của quảng trường Đế Hào, chỉ để lại một cỗ thi thể.
Không lâu sau, phương tây đệ ngũ sát thủ - Vong Linh, sát thủ bài danh trên bảng biến mất, thay vào đó là tên đệ lục.
Vong Linh chết như thế nào? Chết bởi tay ai ?
Không ai biết. Nghe nói đây là một điều bí ấn của giới sát thủ.