Từ Tử Dương sắc mặt trầm xuống, trong mắt lộ ra hung quang, nhìn lão nhân một lúc lâu sau mới có thể bình tĩnh lại, sau đó đó một lần nữa tươi cười nói: ”Ta cũng không quấy rầy tiên sinh nữa.”
Từ Tử Dương đứng dậy, khi quay lung lại với lão nhân thì hung hăng nghiến răng ken két, hướng về phía Chu ông chủ nãy giờ đang lo sợ đứng ở xa nháy mắt ra hiệu, Chu ông chủ lập tức hiểu ý, gật nhẹ đầu, theo đường nhỏ chạy tới.
Từ Tử Dương kéo Chu ông chủ ra một góc vắng, nhỏ giọng bàn giao mấy câu. Dường nhu hắn muốn Chu lão làm việc gì đó rất khó xử, Chu ông chủ vẻ mặt khổ sở, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn về phía lão nhân. Nhưng mà đối mặt với vị Dương đại thiếu gia này thì hắn lại không thể không gật đầu đáp ứng, còn tron long có thật sự muốn làm hay không thì chỉ có hắn mới biết được.
Từ Tử Dương có vẻ rất hài lòng với thái độ của Chu lão, vỗ vỗ vai hắn, tán thưởng vài câu sau đó một mình ra khỏi quán bar. Mà Chu lão với khuôn mặt khổ sở, bước đến trước bàn của lão nhân. Đầu tiên là cười nói xã giao một hồi, sau đó mới nói ra ý của Từ thiếu gia, muốn lão nhân chuyển đến một gian phòng ở trên lầu..
Cũng may là lão nhân không gây khó dễ cho hắn, suy nghĩ một lúc thì gật đầu đáp ý, đi theo ông chủ, bây giờ gương mặt đã thoải mái hơn rất nhiều, sau đó đi lên lầu hai.
Lúc này Từ Tử Dương đang gọi điện thoại cho ba của hắn: ”Ba, con thực không có gây chuyện, con chỉ là muốn hỏi một chút bộ chính pháp có người nào như vậy không, con chỉ sợ đã gặp phải kẻ lừa đảo.”
“Liên quan gì tới ta?”
“Tất nhiên là có liên quan chứ, khoa của con thắng trận đấu, con bao cả quán bar để chúc mừng, ai biết ở đâu lòi ra một lão nhân không chịu đi. Ba nói một lão nhân tự nhiên ngồi quán bar làm gì? Nơi này là nơi tụ tập chơi đùa của thanh niên mà, ngươi có gặp qua lão nhân nào tới địa phương như thế này sao?”
“Mày quản việc đó làm gì?”
“Con quản làm gì ư? Con cũng không muốn quản mà, vốn cũng muốn đuổi lão đi, nhưng mà lão lại nói lão là người của bộ chính pháp, sau đó khi nghe con nói con là con trai ba mà lão lại vẫn nói ba chẳng là cái rắm gì, thấy mặt lão cũng chẳng dám thốt một câu.”
“Kẻ đó tên gì?”
“Ba hỏi tên lão ư? Lão không chịu nói tên cho con.”
“Có dấu hiệu đặc thù lào không?”
“Đặc thù? Không có gì đặc biệt, cũng chỉ là một lão nhân bình thường, à, trán hắn có một vết sẹo…”
Trở lại quán bar, khuôn mặt Từ Tử Dương càng trở nên thâm trầm, nhìn lên lầu hai cười lạnh. Hai tên bằng hữu đi cùng hắn đều biết, mỗi khi hắn cười như vậy là có người gặp xui xẻo rồi a.
Quả nhiên, Từ Tử Dương hướng bọn họ nháy mắt ra hiệu, hay người cười cười tiến về phía hắn nói: ”Dương thiếu gia.”
“Theo ta!” Từ Tử Dương mang theo hai người lên lầu hai, không cần Dương thiếu gia phân phó, hai người kia đều biết nên làm gì. Ba người rất ăn ý chia ra ba góc bàn lão nhân đang ngồi mà ngồi xuống, ngón tay nhịp nhịp trên bàn, bộ dáng giống như xa hội đen trong phim ảnh.
Từ Tử Dương hoàn toàn trái ngược với bộ dáng khiêm tốn lúc trước, giọng pha chút âm dương quái khí hỏi: ”Lão tiên sinh, ngươi thật là người của bộ chính pháp?”
Lão nhân thủy chung vẫn nhìn về phía của quán bar, khóe mắt cũng chưa từng liếc qua ba người một lần.
Từ Tử Dương cười lạnh một tiếng nói: ”Cũng thật là kỳ, vừa rồi ta gọi điện thoại hỏi một chút, bộ chính pháp hình như không có người nào như tiên sinh cả?”
Lão nhân lạnh nhạt nói: ”Đến cả lão tử ngươi còn chưa dám điều tra ta, ngươi là cái thá gì?”
Từ Tử Dương sắc mặt trầm xuống, trong mắt hiện lên một tia hung quang, nhưng rất nhanh đã bị hắn dấu đi, cười cười không nhanh không chậm nói: ”Đúng rồi, lão ba ta cũng thật sự không dám điều tra ngươi, chỉ là gọi điện cho ông nội ta hỏi. À, ngươi có nghe qua về ông nội ta chưa?”
Một người ngồi trẻ tuổi ngồi bên cạnh lập tức tiếp lời: ”Ông nội của Dương thiếu gia chính là Long Quốc thượng tướng Từ Đại Thương.”
Kỳ thật khi Từ Tử Dương nói lời đầu tiên hai người đã đoán ra được. Lúc trước họ nghe Chu ông chủ nói rằng lão nhân này là người bộ chính pháp thì hai người cũng không dám tùy tiện đụng đến. Nhưng mà bây giờ nghe Từ Tử Dương nói thì đã rõ, lão nhân này chỉ là một kẻ giả mạo. Mà đã là kẻ giả mạo thì gã trẻ tuổi hơi beo béo này cũng sẽ lộ ra bộ mặt thậti, nói chuyện hoàn toàn không chút cố kỵ.
“Ài, Đại Hùng.” Người trẻ tuổi gầy yếu ở bên cạnh liền lộ vẻ tức giận, giọng pha chút âm dương quái khí nói: ”Đừng tùy tiện mở miệng ra là nói ra tên của thượng tướng như vậy, lỡ dọa là người ta sợ thì không hay. Đừng nói là Từ thượng tướng, cho dù là gia gia ngươi thì danh tiếng cũng đủ dọa khiếp người ta rồi.”
Hai người người tung người hứng, đều không hề phát hiện thấy vừa rồi trên khóe miệng của lão nhân lộ ra vẻ cười nhạt khinh thường.
Từ Tử Dương cùng bọn họ cười ha ha mấy tiếng, bỗng nhiên vổ trán, vẻ mặt hổ thẹn nói: ”Ai da ta quên giới thiệu với tiên sinh một chút.”
Hắn chỉ vài người được gọi là Đại Hùng nói: ”Người này gọi là Hùng Triển Báo, gia gia hắn là thiếu tướng quân khu ba, ba ba của hắn cũng rất gỏi, là viện phó của kinh thành đệ nhất pháp viện. Còn vị này là Dư Giai Vĩ, ba ba của hắn là tổng tài của tập đoàn Mãn Phúc, còn mẹ hắn là phó thị trưởng Lan Kinh.”
Ba người trẻ tuổi giới thiệu thân thế hiển hách của đối phương xong, mặc dù là cố làm ra vẻ khiêm tốn nhưng trên mặt đầu dấu không được chút đắc ý, dường như sự hiển hách, vinh dự ấy là của chính bọn chúng vậy.
Vị lão nhân kia từ đầu đến cuối vẫn chưa từng dể ý đến ba người trẻ tuổi tự biên tự diễn, thậm chí liếc mắt qua một chút cũng chưa từng. Ánh mắt thủy chung vẫn quan sát cửa vào quán bar.
Nhìn biểu hiện của lão nhân, đừng nói là luôn tâm cao khí ngạo như Từ Tử Dương, đến cả hai người còn lại trong long cũng có chút tức giận.
Từ Tử Dương hướng Dư Gai Vĩ nháy mắt, hắn liền hiểu ý, gõ bàn mấy cái đề cao âm lượng: ”Này tiên sinh, nghe nói ông là người của bộ chính pháp? Bộ chính pháp chúng ta cũng quen không ít người, sao chưa từng thấy qua ông? Không phải là giả mạo chứ?”
Từ Tử Dương ra vẻ tức giận nói: ”Giai Vĩ đừng nói lung tung, như thế nào thì người ta cũng là ‘lãnh đạo’.” Hắn cố tình nhấn mạnh hai chữ “lãnh đạo”, ai cũng có thể nghe ra ý tứ châm chọc trong đó.
Hùng triển báo cũng nói: ”Dương thiếu gia, đầu năm nay có rất nhiều kẻ giả mạo quan viên đó, cách đây vài ngày còn có kẻ giả mạo thượng úy, ở bên ngoài hết ăn lại uống, còn lừa tình lừa tiền nữa đó. Ba người chúng ta tuy không có nhiều kinh nghiệm nhưng cũng không thể tùy tiện, để bị người ta lừa được.”
“Đúng, đúng!” Từ Tử Dương một bên thì đồng tình, một bên ra vẻ khó khăn nói: ”Hay là, lão tiên sinh, ông có thẻ công tác chứ, có thể cho chúng ta xem qua chút không? Ai, cũng thật ngại quá, nhưng mà cần phải cẩn thận một chút, ông nói có đúng không? Tin tưởng rằng lão tiên sinh cũng sẽ không trách mấy người chúng ta còn trẻ tuổi, không hiểu chuyện phải không?
Lão nhân tựa hồ ngay cả thẻ công tác đều không có, lại tựa như bị điếc, không hề để ý đến ba người, thủy chung vẫn quan sát cửa vào ở tầng dưới. Bỗng dưng, hai mắt lão nhân vốn vô thần bỗng tản mát ra quang mang nhiếp người, giống như là một tên sắc lang bỗng dung phát hiện ra mỹ nữ vậy, mắt không hề chớp nhìn chằm chằm cửa vào.
Ba người cũng sửng sốt, vô thức quay đầu nhìn về phía cửa.