Diệp Tiêu sao mà không nghe được ý tứ trong câu nói của Từ Tử Dương, vội vã khoát tay từ chối: “Ta còn có việc, vừa nghe Dương thiếu gia nói muốn giới thiệu vài vị lãnh đạo cho ta quen, ta vội vàng chạy tới. Không nghĩ tới người Dương thiếu gia muốn giới thiệu chính là Sở lãnh đạo, ha ha, mọi người cũng thật là có duyên a. Nhưng giờ ta còn có chút việc, phải đi đây. Không quấy rầy các vị nữa.”
Cùng mấy người nói vài câu khách sáo, Diệp Tiêu vội mang theo đồng sự rời đi. Hai bên đều là người hắn không thể đắc tội, mắt không thấy, tai không nghe mới là cách để giữ mạng.
Sau khi Diệp Tiêu rời đi, Từ Tử Dương cũng tìm lấy cái cớ đi ra ngoài, lại cùng cha hắn nói chuyện điện thoại: “Cha, bên viện quốc vụ của cha có một người trẻ tuổi họ Sở không? Tuổi hắn chắc cũng ngang con… Không có ư? Không đúng, Diệp Tiêu chắc sẽ không có gạt con… Chính vị Diệp đội trưởng Diệp Tiêu ấy, con vừa mới gọi hắn tới, kết quả hắn nhìn thấy tiểu tử ở bên cạnh lão nhân kia, thì nói hắn là người viện quốc vụ?”
Ở đầu bên kia, Từ Thiên Bình thiếu kiên nhẫn quát: “Viện quốc vụ cơ cấu không lồ, ta làm sao có thể biết hết tất cả? Người trẻ tuổi thì sao? Người Quốc vụ viện đi ra bên ngoài đều là lãnh đạo. Được rồi, được rồi, ta đang có chuyện, không có việc gì thì đừng làm phiền ta.”
Từ Thiên Bình vội vàng gác máy, Từ Tử Dương cầm điện thoại đứng ở cửa, âm trầm đứng đó suy nghĩ hồi lâu.
Dư Giai Vĩ đi tới bên cạnh hỏi: “Dương thiếu gia, hai người kia tính sao bây giờ?”
“Tính sao bây giờ ư?” Từ Tử Dương cười lạnh một tiếng nói: “Thật là hai tên không biết xấu hổ, còn nghĩ đến việc lấy lông gà giơ ra trước mặt lão tử bảo là lệnh tiễn sao? Quốc vụ viện? Một tên nhân viên quét dọn cũng không thể dọa được ta.”
“Nhưng, tối nay…”
“Đúng rồi, tối nay.” Từ Tử Dương đồng tử xoay chuyển vài vòng, rồi cười lạnh mấy tiếng, thấp giọng phân phó: “Ngươi đi thông báo cho lão Hắc một tiếng, tối nay khi bọn họ tới, thuận tiện giáo huấn hai kẻ không có mắt trên kia một chút.”
Dư Giai vĩ có hơi do dự nói: “Như vậy có được không?”
Từ Tử Dương vỗ vai hắn một cái, khích lệ: “Sợ cái gì? Ngươi theo ta lâu như vậy, có khi nào thấy Dương thiếu gia ta chịu thiệt chưa? Có thấy qua chuyện gì mà ta không làm được chưa? Yên tâm đi, trời sập xuống ta cũng có thể đỡ được cho ngươi.”
“Được rồi.” Dư Giai Vĩ gật gật đầu, đi ra một góc, lấy điện thoại gọi đi.
Từ Tử Dương quay đầu nhìn về phía cửa quán bar, trên mặt lộ ra một nụ cười độc ác.
“Nói đi, tìm ta có chuyện gì?” Khi mấy người bọn Từ Tử Dương lần lượt rời đi, Mười Một nhìn lão nhân hỏi.
“Đương nhiên là có chuyện tốt mới tìm ngươi.” Lão nhân cười nói: “Muốn mời người xem vở kịch.”
“Vở kịch ư?” Mười Một hơi ngạc nhiên hỏi: “Không phải là bàn chuyện làm ăn sao?”
“Làm ăn chỉ là phụ, hôm nay gọi ngươi đến chính là muốn mời ngươi xem một màn hí kịch, sau là muốn cùng ngươi nói về chuyện của ngươi.”
Mười Một thủy chung vẫn giữ vẻ mặt lạnh đạm nói: “Chuyện của ta có gì để nói?”
“Sao lại không có gì?” Lão nhân nhẹ nhàng gõ vào chai rượu trên bàn nói: “Ngươi có biết tình huống của ngươi bây giờ rất nguy hiểm không?”
Mười Một không trả lời, chỉ lặng lặng nhin lão.
“Long Hồn mặc dù bây giờ triệt tiêu lệnh tủy nã đối với ngươi nhưng đây chỉ là chuyện tạm thời. Đừng tưởng rằng bọn họ thật sự cứ như vậy buông tha cho một con ngựa hoang như ngươi. Bây giờ bọn họ bản thân còn có chuyện phải lo, lại không muốn ngươi ở thời điểm này sinh sự, tạm thời đưa ra chính sách trấn an mà thôi. Cứ chờ mà xem, bọn hắn giải quyết xong sự tình kia, thì đến lúc ngươi đưa đầu ra đó. Ồ, còn có cái tên Lãnh Dạ kia nữa, hắn cùng với ngươi đều ở trên cùng một con thuyền.”
“Đây là chuyện của ta.” Ngữ khí của Mười Một vẫn rất lạnh lùng giống như là đang nói về chuyện của người khác vậy.
Lão nhân cười cười nói: “Xem ra ngươi đã biết rồi, vậy thì ta cũng tin rằng với suy nghĩ của ngươi, chắc cũng đã có biện pháp ứng phó. Hơn nữa ngươi còn có quan hệ với Thần Kiếm, nếu vận dụng tốt quan hệ này, chắc ngươi có thể qua được.”
“Sao ông có vẻ như rất có hứng thú đối với ta thì phải?”
Lão nhân né tránh không đáp màchuyển chủ đề: “Nguy cơ của ngươi không chỉ có Long Hồn, qua được cửa này cũng không khó, chỉ cần ngươi sử dụng tốt các mối quan hệ thì cũng không có gì. Ừm, mạng lưới quan hệ của ngươi cũng rất lớn. Không tính quan hệ với Thần Kiếm, theo ta biết ngươi với Tửu Quỷ cũng có chút quen biết, ở thời điểm mấu chốt cũng sẽ nhảy ra giúp ngươi. Hơn nữa lần này ngươi cứu hai người của Long Hồn, gươi đi nước cờ này cũng thật hay, cả ta cũng muốn vỗ án mà khen đó. Mạng lưới quan hệ như vậy gây áp lực bên trong Long Hồn có thể nói tỉ lệ của ngươi là năm năm, thậm chí là chiếm thế thượng phong. Ở bên ngoài, nghe nói ngươi với Âu Dương Bác quan hệ cũng không tệ thì phải? Hình như quan hệ giữa ngươi và con gái hắn cũng không đơn giản, hơn nữa ngươi còn cứu con trai hắn, Âu Dương Bác về tình hay về lý đều không thể đứng nhìn ngươi chết được. Có một người quyền lực như vậy giúp đỡ, còn có Long gia ở sau lung ủng hộ, ngươi ở bên ngoài cũng không có gì phải lo lắng rồi.”
“Ông điều tra ta ư?” Mười Một ngữ khí chợt lạnh xuống, cả gian phòng dường như thoáng chốc đã trở nên lạnh lẽo hẳn đi.
Lão nhân tựa hồ không cảm thấy gì, khẽ cười nói: “Ta điều tra về ngươi, thì cũng giống như người điều tra về ta thôi, đúng không?”
Mười Một biết lão nhân nói những chuyện này cũng không phải lo cho an nguy của hắn mà là muốn ám chỉ mạng lưới tình báo của lão cũng rất không lồ. Cả quan hệ giữa Mười Một cùng Thần kiếm và Tửu Quỷ lão cũng có thể tra được thì còn có cái gì lão không thể tra được đây? Trong đó cũng có chút ý tứ uy hiếp, tình báo của lão nhân rộng lớn như vậy, nếu muốn đối phó với hắn thì những người bên cạnh hắn có thể gặp nguy hiểm.
Dường như cảm nhận được sát khí của Mười Một, lão nhân khẽ thở dài một hơi nói: “Yên tâm, ta không hứng thú quản chuyện của ngươi. Ta chỉ không hy vọng một người ta rất vừa mắt lại vì sơ xuất mà chết một cách oan ức.”
Mười Một vẫn không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn lão
Lão nhân tiếp tục nói: “Nguy cơ bên phía Long Hồn bây giờ có thể không tính tới, nhưng cũng chỉ là tạm thời mà thôi. Vấn đề thủy chung vẫn là ở nguyên nhân tại sao ngươi gia nhập Long Hồn? Là giả vờ mất trí nhớ sao? Đừng xem Long Hồn bây giờ không nói gì, trong tương lai bọn nhất định sẽ làm rõ ràng chuyện này. Mà để đối mặt với Long Hồn, trước hết ngươi nhất định phải giải quyết hai việc.”
“Một.” Lão nhân giơ một ngón tay lên: “Ma Quỷ. Ma Quỷ đối với lệnh đuổi giết ngươi cả đời này không có triệt tiêu, vài năm nay bọn chúng không tìm ngươi gây phiền toái không phải vì không muồn, mà là ngươi thường xuyên mất tích, bọn chúng muốn tìm ngươi cũng không tìm được để mà hành động. Có điều ta mới phát hiện được, mấy năm gần đây Ma Quỷ vẫn không hề buông lỏng, một mực toàn lực điều tra tung tích của ngươi. Lần này ngươi vừa xuất hiện, bọn chúng dã kên kế hoạch chuẩn bị phái sát thủ rồi. Đối với Ma Quỷ ngươi có thể ẩn trốn một hai lần chứ không thể ẩn trốn cả đời được, trừ phi ngươi chết, nếu không bọn chúng sẽ quyết không chết không thôi.”