Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhân Gian Băng Khí

Chương 8: Nhiệm Vụ Đầu Tiên (1)

Chương 8: Nhiệm Vụ Đầu Tiên (1)


“Báo cáo!”

“Vào đi!”

Mười Một đẩy cánh cửa phòng làm việc ra và bước vào, lúc này bên trong chỉ có ba người, giáo quan đang làm trước bàn làm việc và hai nam tử trung niên mặc tây phục phẳng phiu đang ngồi trên sofa.

Mười Một hướng về giáo quan khom người nói: “Giáo quan, nhiệm vụ hoàn thành, đến đây báo cáo!”

Giáo quan điểm điểm đầu, tiếp đó nhìn sang hai nam tử trung niên hỏi: “Các vị có chắc chắn không?”

Một trong hai người đứng dậy nói: “Yêu cầu từ tổ chức!”

“Tốt! Mười Một, ngươi lại đây!”

Mười Một đi về phía trước mấy bước rồi dừng lại.

Giáo quan đi đến bên cạnh hắn rồi chỉ về nam tử trung niên có chút hơi mập và giới thiệu: “Vị này là Wright trưởng quan.” Tiếp đó lại chỉ về nam tử trung niên có chút hơi gầy nói: “Vị này là Vân Hải trưởng quan.”

Mười Một nhìn hai người đó rồi khom người hành lễ một cái.

Giáo quan lại tiếp tục nói: “Hai vị trưởng quan này là do tổ chức phái tới đón ngươi!”

Mười Một sửng sờ một chút, nhưng sau đó vẫn không nói gì.

Giáo quan trở lại vị trí của mình, châm một điếu thuốc rồi nói tiếp: “Gần đây trong tổ chức có một nhiệm vụ, bên trên có viết là muốn ngươi đi tham gia. Bây giờ đừng hỏi gì cả, trên đường đi hai vị trưởng quan sẽ giải thích cho ngươi. Ngươi cũng không cần trở về thu dọn nữa, cần cái gì bọn họ sẽ giúp ngươi chuẩn bị, bây giờ ngươi đi cùng hai vị trưởng quan đi.”

“Vâng!” Trên mặt Mười Một vẫn chẳng lộ ra biểu tình gì khác lạ.

Wright và Vân Hải đứng dậy, khom người chào giáo quan, sau đó chẳng nói thêm câu nào mà xoay người rời đi, Mười Một cũng lặng lẽ bước đi theo bọn họ.

Khi thân ảnh của Mười Một cùng hai người kia tiêu thất khỏi hành làng giáo quan mới hít sâu một hơi thuốc và lẩm bẩm: “Sao tổ chức lại muốn dùng đến một học viên còn chưa tốt nghiệp nhỉ?”

“Vù vù vù!” Trong sân bây chuyên dụng, một chiếc máy bay trực thăng đang gào rít mà bay lên.

Bên trong chiếc trực thăng, Wright đưa một túi hành lí đến trước mặt Mười Một và lạnh lùng nói: “Đây là trang bị của cậu!”

Mười Một mở túi ra, bên trong là hai bộ tây phục đơn giản, một khẩu súng lục đã qua cải tạo và một thanh chủy thủ. So với vũ khí nóng thì Mười Một vẫn thích vũ khí lạnh hơn, sự lạnh lẽo của nó, sự sắc bén của nó đem đến cho hắn một cảm giác kích động khó tả. Mười Một rút thanh chủy thủ ra và nắm chắc trong tay, tuy chỉ là một con dao chuyên dụng rất bình thường nhưng so với thanh chủy thủ mà trại huấn luyện phân phối cho thì nó vẫn cao cấp hơn nhiều.

Mười Một múa may thanh chủy thủ một láy rồi đặt trở lại trong túi, hắn hỏi: “Trưởng quan, nhiệm vụ của tôi là gì?”

Vân Hải đưa cho hắn một tập tài liệu, Mười Một nhận lấy rồi mở ra xem, bên trong tấm ảnh là một nam nhân bệ vệ tuổi chừng năm sáu mươi, bên dưới là những tư liệu có liên quan. Mười Một mau chóng xem qua một lượt, hắn đã biết rằng người này tên làMardy, người Anh quốc, trong số năm trăm người giàu nhất thế giới hắn xếp thứ bảy mươi sáu, tài sản mấy tỷ đô, bên cạnh còn có rất nhiều tư liệu liên quan đến những sự tích trong đời hắn.

Thấy Mười Một khép tập tư liệu lại, Wright liền nói: “Nhiệm vụ của cậu chính là bảo hộ người này cho tốt!”

“Bảo vệ ông ta?”

Vân Hải châm một điếu thuốc, tiếp đó rít mạnh mộ hơi rồi ung dung phun ra một vòng khói, tiếp đó hắn nói: “Nửa tháng trước, Mardy đã bị một số người lai lịch bất minh tấn công, những vệ sĩ bên cạnh ông ta bảy chết hai bị thương, sau đó ông ta liền xin tổ chức chúng ta giúp đỡ, đồng thời bỏ tiền ra thuê bốn vệ sĩ đỉnh cấp trong tổ chức.” Vân Hải lại phun ra một vòng khói nữa và tiếp tục nói: “Tổ chức nghĩ đến quan hệ mật thiết giữa Mardy và chúng ta, quyết định miễn phí thêm cho ông ta một vệ sĩ nữa, cho nên chúng ta được phái tới đón cậu đi, thuận tiện cũng cho cậu học hỏi chút kinh nghiệm luôn.”

“Tại sao lại chọn tôi?”

Wright cười lạnh nói: “Đây là quyết định của tổ chức, cậu không cần biết nhiều quá đâu!”

“Vâng, trưởng quan, tôi có cần lập tức thay y phục không?”

Vân Hải điểm đầu nói: “Cậu thay luôn ở đây đi, đợi đến nơi cần đến sẽ có người ra đón cậu.”

“Ồ!” Mười Một vẫn ngồi nguyên chỗ cũ mà cởi bộ quần áo học viên vẫn đang mặc trên người xuống, tiếp đó lấy ra một bộ sơ mi trắng vét xanh mặc lên người. Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân, câu nói này quả không sai chút nào. Mười Một thường xuyên phải sống bên bờ vực sinh tử ở huấn luyện doanh, trên người hắn luôn tả ra một khí chất lãnh khốc, kết hợp với bộ tây phục được căn may gọn gàng, thêm vào cơ bắp do nhiều năm khổ luyện, trông hắn chẳng khác gì một thanh niên thành thục và ổn định, hoàn toàn chẳng thể nhìn ra nổi đây là một thiếu niên mới chỉ mười sáu mười bảy tuổi.

Bay trên mặt biển được chừng gần một giờ, cuối cùng lục địa cũng đã ở phía trước. Mười Một ngồi trên trực thăng mà hiếu kì nhìn xuống những thành thị phía dưới, từ nhỏ hắn đã bị huấn luyện trong sự cách biệt với thế giới bên ngoài, ngoài trừ hòn cô đảo đó ra, hắn căn bản chẳng có cơ hội tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Tuy trong giáo trình cũng đã từng có hình ảnh của những thành thị, bất quá dù sao đó cũng chỉ là hình ảnh mà thôi, so với cảm giác được nhìn thấy tận mắt thì hoàn toàn khác nhau.

Chiếc trực thăng từ từ hạ xuống đỉnh một tòa cao ốc. Wright mở cửa khoang ra và nhảy xuống, Vân Hải thì vỗ vỗ vai Mười Một, ra hiệu cầm lấy trang bị rồi cùng xuống máy bay.

Ba người đứng trong thang máy một mạch xuống tới tầng mười tám, cửa thang máy mở ra, cũng chẳng ai nói câu nào, cả ba cứ lặng lẽ đi về phía trước.

Đi tới bên ngoài một cánh cửa, Wright bước lên đẩy cửa phòng ra và đi vào trong. Vân Hải dẫn theo Mười Một bước theo ngay phía sau.

Bên trong là một gian phòng làm việc rộng rãi, trước mặt có một nam tử trung niên toàn thân nung núc thịt đang ngồi, Mười Một nhận ra ông ta chính là Mardy trong tư liệu.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch