Tiếng súng không hề dẫn tới sự chú ý của người dưới núi, đám chiến sỹ Nhật Sơ chỉ cho rằng trên núi đã phát hiện hành tung của Mười Một nên mới nổ súng về phía hắn mà thôi. Bọn họ căn bản không ngờ được, khi bản thân đang dốc toàn lực đi tìm kiếm “con mồi”, Mười Một sớm đã chạy lên núi và trở thành “thợ săn” rồi.
Cuộc đi săn bắt đầu!
Mười Một ngồi xổm trên sườn núi, trong tay cầm khẩu súng bắn tỉa của Kim Ưng, nhằm chuẩn vào sáu tên chiến sỹ Nhật Sơ đang vất vả lục soát phía dưới. Bên chân hắn còn đặt hai khẩu MG16 mà Ma Quỷ mới nghiên cứu chế tạo ra gần đây, đó là hai khẩu súng vốn thuộc về Phong Hậu và Tà Diễm.
“Bùm!” Một tiếng súng giòn tan vang lên, gần như cùng lúc ấy, đầu của gã thủ lĩnh tiểu đội chiến sỹ Nhật Sơ lập tức vỡ tan, máu và óc hòa vào nhau cùng bắn tóe lên người năm kẻ bên cạnh.
Mười Một hơi nhíu mày, đây là lần đầu tiên hắn sử dụng MG16, lực phản chấn quả nhiên rất lớn. Nếu không phải hắn trời sinh đã có những cảm giác nhạy bén với súng ống, bản thân lại là một chuyên gia bắn tỉa, nhát súng đầu tiên này chưa biết chừng sẽ còn bắn trượt.
Những suy nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu Mười Một trong nháy mắt, tay chân hắn vẫn chưa từng dừng lại. Viên đạn đầu tiên vừa bắn ra hắn liền lập tức vứt khẩu súng trong tay xuống, mau chóng nhặt khẩu súng thứ hai ngay dưới chân lên, gần như chẳng cần nhằm đã bắt luôn phát nữa. Lúc này năm tên chiến sỹ Nhật Sơ dưới núi còn đang ngơ ngẩn, ngay lập tức lại có một kẻ nữa bung đầu.
Bốn tên chiến sỹ Nhật Sơ còn lại kêu ầm lên, chạy khắp nơi tìm chỗ ẩn thân. Chính vào lúc này, trên núi lại có tiếng súng vang lên, một tên còn chưa kịp nấp đến sau thân cây đã toác đầu.
Còn lại ba mục tiêu.
Mười Một tỉnh táo quan sát chiến trường, đồng thời mau chóng lên đạn cho ba khẩu súng bắn tỉa.Từ nhát súng đầu tiên cho đến nhát súng cuối cùng, thời nhan cùng lắm chỉ đến một giây, nổ súng, thay súng, bắn, động tác của hắn cứ như đã được luyện tập qua vô số lần, không hề dừng lại một chút nào. Hơn nữa mỗi phát súng đều cực chuẩn xác, đặc biệt là hai nhát súng về sau, gần như chẳng cần ngắm, cứ cầm súng lên là bắn, vậy mà phát nào cũng có kẻ toác đầu, điều này cũng phần ào thể hiện được trình độ bắn tỉa cao siêu của hắn lúc này.
Chuyện như thế này không phải một tay bắn tỉa nào cũng có thể làm được, để trở thành một tay bắn tỉa ưu tú, điều quan trọng nhất là phải có thiên phú. Những tay bắn tỉa nhất định phải học cách quan sát hoàn cảnh, nắm rõ các nhân tố như hướng gió, tốc độ gió, độ ẩm không khí, cự ly… rồi từ đó mà phán đoán xem viên đạn của mình sẽ bị ảnh hưởng thế nào vì những yếu tố đó. Ngoài ra, khi nổ súng còn phải phán đoán xem mục tiêu của mình sẽ có hành động tiếp theo như thế nào, như vậy mới có thể đảm bảo thành công. Đã từng có sát thủ đi giết một mục tiêu, khi hắn nổ súng thì mục tiêu lại khom người xuống nhặt đồ rơi dưới đất, kết quả là viên đạn chỉ bắn sượt qua đầu mục tiêu mà thôi. Mà chuyện bất ngờ này không chỉ khiến tên sát thủ kia thất bại, còn trở thành một chuyện cười cho giới sát thủ, hơn nữa còn biến thành bài học trong giáo trình giảng giạy của Ma Quỷ.
Đối với tay bắn tỉa thực sự cao minh, trong khoảnh khắc nổ súng, dựa vào những động tác cùng tư thế của mục tiêu, y có thể phán đoán ra được tiếp theo đó mục tiêu sẽ làm gì, rồi kịp thời đưa ra sự điều chỉnh hợp lý. Người cao minh hơn nữa, khi ngắm bắn hoàn toàn không cần dùng đến dấu cộng dùng để ngắm chuẩn trong ống ngắm, chỉ cần mục tiêu xuất hiện trong tầm bắn là có thể bắn trúng ngay lập tức, Mười Một và Lãnh Dạ đều thuộc hàng cao thủ trong nhóm này. Duy có điều khác biệt là Lãnh Dạ chủ yếu tập trung về bắn tỉa, còn Mười Một thì phát triển toàn diện, đương nhiên điều này cũng có liên quan tới việc Mười Một được cải tạo gien từ nhỏ, nếu không cho dù gã có tài giỏi đến thế nào đi chăng nữa cũng chẳng thể phát triển tất cả các hệ chiến đấu được đến mức này. Cho nên năm xưa khi Lãnh Dạ biết Mười Một tinh thông tất cả các hệ, vẻ mặt y kinh ngạc vô cùng, còn quyết định phải không từ thủ đoạn lôi kéo bằng được Mười Một, nếu không thì phải hủy diệt triệt để, một con người như thế nếu trở thành kẻ địch thì thực quá đáng sợ. Cũng vì thế mà khi trước ở trong trang viên nhà Mardy, Lãnh Dạ đã nhắm về phía Mười Một mà nổ súng, ý đồ muốn đem Mười Một sau khi đã bị trọng thương đi. Có điều Mardy kịp thời trở lại, cho nên y chỉ có thể vội vã đưa được Lục Dương đi.
Sau khi thu lại ba khẩu MG16, Mười Một mau chóng thay đổi vị trí, khom người chạy tới sau một gốc cây cách vị trí cũ chừng hơn trăm mét, tiếp đó lại ngồi xổm ở đó, nâng khẩu súng tìm kiếm vị trí của ba kẻ còn lại.
Sau chừng một phút, dưới núi chẳng có chút động tĩnh nào, Mười Một vừa cẩn thận quan sát chiến trường, vừa chậm rãi di chuyển về phía bụi cỏ mà vừa rồi Phong Hậu ẩn nấp. Sau khi nấp kín vào trong đó, Mười Một bò nhoài ra đất, để đám cỏ rậm rạp che kín người mình, chỉ thò một họng súng và gần nửa cái đầu ra ngoài, lặng lẽ quan sát phía dưới.
Lại qua chừng hơn mười phút nữa, ba tên chiến sỹ Nhật Sơ còn lại dưới núi không hề động đậy, và Mười Một cũng thế, hai bên đều đang thử sự kiên nhẫn của nhau.
Lại qua chừng hai mươi phút nữa, phía xa thoáng vẳng lại tiếng còi xe cảnh sát, có lẽ là tiếng súng vừa rồi đã khiến người ở gần đó chú ý và đi gọi 113.
Ba tên chiến sỹ Nhật Sơ dưới núi dường như đã không kiên nhẫn nổi nữa, than phận của bọn chúng không thể để lộ, nếu cảnh sát đến đây thì chúng sẽ lâm vào cảnh hai bề thọ địch.
Một tên chiến sỹ Nhật Sơ lặng lẽ thò nửa cái đầu ra khỏi tảng đá, nhưng mắt hắn còn chưa kịp lộ ra, trên trán lủng một lỗ lớn.
Hai người còn lại đưa mắt nhìn nhau, đồng thời đưa tay ra hiệu, dường như đã đưa ra quyết định gì đó, vẻ mặt cả hai cùng tỏ ra kiên nghị, đồng thời gật đầu. Hai bong người nhảy ra theo hai phương hướng khác nhau, tiến về phía trước mau chóng.
Nhưng đúng vào khoảnh khắc hai kẻ đó nhảy ra, một tiếng súng nữa đã lại vang lên, cổ của một trong hai tên lập tức máu thịt tơi bời. “Bịch!” Thi thể ngã lăn ra đất, hai mắt hắn còn mở trừng trừng như muốn nói với người bạn của mình rằng, trong khoảnh khắc súng nổ hắn không phát hiện thấy sát khí, nhưng giờ thì hắn đã chẳng thể nói chuyện được nữa rồi.
Nhát súng này Mười Một không hề hài lòng, y vốn định nhắm vào đầu kẻ đó, nhưng ai ngờ hắn ta lại đột nhiên nhảy bật sang hướng khác, khiến viên đạn đi chệch chỉ bắn trúng cổ. Tuy cũng đều là chết, nhưng lại cách mục tiêu mà Mười Một dự tính rất xa. Trong bắn tỉa tầm xa, chỉ cần chệch một ly là đủ gây ra sai khác cực lớn rồi. Điều này cũng khiến Mười Một không khỏi phải nhìn chiến sỹ Nhật Sơ bằng con mắt khác, riêng việc hắn thực hiện động tác nhảy khiến ngay cả Mười Một cũng không nhắm chuẩn được là đủ chứng minh chiến sỹ Nhật Sơ không phải là kẻ yếu, chỉ là vận khí không may, gặp phải gã sát thần này mà thôi. Nếu bọn họ gặp phải chiến sỹ Đại Quyển với cùng số lượng, hươu chết về tay ai cũng thật có mà biết trước. Cần phải biết Đại Quyển được xưng tụng là tổ chức lính đánh thuế có sức chiến đấu mạnh nhất thế giới phương Đông, thường xuyên chiến đấu sinh tử trong rừng rậm, mỗi người đều có kinh nghiệm chiến đấu cực phong phú. Mười Một coi sức chiến đấu của chiến sỹ Nhật Sơ ngang với Đại Quyển là đã đủ để bọn họ tự hào rồi.
Lúc này kẻ còn lại thậm chí còn chẳng có đủ dũng khí để quay đầu nhìn về đằng sau, lập tức đổ nhào xuống đất, lợi dụng lớp cỏ cao để che chắn thân hình, chậm rãi bò về phía trước. Sau khi bò đến sau một gốc cây lớn, mau chóng giấu mình thật kỹ, hắn nhìn vào thi thể mấy người bạn cùng đội ánh mắt buồn đau. Hắn cắn chặt răng, mau chóng buộc mấy quả lựu đạn trên người vào với nhau, sau đó xé một sợi vải từ chiếc áo trên người xuống, luồn qua chốt bảo hiểm của các quả lựu đạn.