Bệnh viện vốn là nơi cứu người chữa bệnh, nhưng bởi Âu Dương Nguyệt Nhi ở đây mà đã khiến cho nơi này chật ních những người không hề đau bệnh. Từ đầu tới cuối của hành lang đều bị đám người chiếm đầy. Ngay cả y tá, bác sĩ mỗi lần tới đây cũng đều phải liều mạng chen chúc thì mới qua được.
Tại một gian phòng bệnh nằm sâu trong hành lang náo nhiệt nhất này cũng đầy ấp người. Nói là chen chúc bởi vì trong phòng thật sự không có chổ để đứng. Trong căn phòng không lớn đã đầy ắp các thứ do fan ca nhạc đưa tới như: trái cây, đồ ăn vặt, đồ chơi...
Âu Dương Lâm, Trương Bảo Toàn, Thủy Nhu, Xuyên tỷ cùng với trợ thủ mới của Âu Dương Nguyệt Nhi, năm người này đều chỉ có thề đứng ở một chỗ không lớn kế bên giường bệnh, ngay cả muốn tìm một cái ghế để ngồi cũng là một hành vi xa xỉ.
Âu Dương Lâm vốn đang hiệp trợ quân đội điều tra về sự kiện quần đảo Lưu Ly, thu được điện thoại của Thủy Nhu lập tức ba chân bốn cẳng chạy đến. Trương Bảo Toàn cũng thu được lệnh từ thượng cấp yêu cầu hiệp trợ quân đội điều tra giống như hắn, từ Âu Dương Lâm biết được Âu Dương Nguyệt Nhi tỉnh lại, đương nhiên cũng mặt dày muốn đi cùng.
Trong lúc ở Rừng Rậm Ác Ma, Trương Bảo Toàn biết rõ Khang Hữu Nghiệp mấy tên tự cho là đúng kia không có khả năng xâm nhập rừng rậm, cho nên ngay từ đầu hắn đã mang theo một đội nhân mã đi dọc theo bờ biển một mực tìm kiếm tung tích đám người Âu Dương Nguyệt Nhi. Chính vì thế tại hai ngày trên đảo thì bọn họ cùng không có gặp chuyện gì nguy hiểm. Cho tới tận khi hải quân lên đảo, đám người này được hộ tống ra khỏi đó, lúc ấy mới biết rõ tình huống nghiêm trọng như thế nào. May mà sau khi Trương Bảo Toàn ra khỏi đảo biết được Âu Dương Nguyệt Nhi không có gặp nạn, mà đầu sỏ gây nên chuyện này là Khang Hữu Nghiệp cũng bị gãy hai khúc xương sườn, nếu không chắc hắn cũng tìm tới Khang Hữu Nghiệp để hung hăng đánh cho tên này một trận.
Lúc này, Xuyên tỷ đang cùng Nguyệt Nhi thương thảo làm cách nào đề giải quyết lần phong ba này, Âu Dương Lâm, Thủy Nhu cùng Trương Bảo Toàn đều an tĩnh đứng một bên. Thấy em gái bình an vô sự tỉnh lại, khối đá luôn áp chế trong lòng Âu Dương Lâm cuối cùng cũng được thả xuống, lôi kéo Thủy Nhu đến một bên nhỏ giọng nói chuyện. Ánh mắt của Trương Bảo Toàn thủy chung không có rời khỏi khuôn mặt của Nguyệt Nhi, trong ánh mắt còn có một ít tình cảm nào đó không thể gọi tên.
Âu Dương Nguyệt Nhi vẫn còn nằm trên giường, đem thân thể của mình quấn chặt trong chăn. Cô cô thủy như nghe bác sĩ nói mang nịt ngực có thể sẽ ảnh hưởng đến tuần hoàn máu không tốt cho sự phục hồi của người bệnh nên đã đem nịt ngực của Nguyệt Nhi cỡi xuống. Giờ phút này trên người Âu Dương Nguyệt Nhi chỉ mặc một bộ quần áo mong manh, bên trong cái gì cũng không mặc. Lúc đầu chỉ có một mình Thủy Nhu, sau đó thì Xuyên tỷ cùng trợ thủ mới tiến vào cũng là nữ nhân, Âu Dương Nguyệt Nhi cũng không cảm thấy có gì là không ổn. Đến khi Trương Bảo Toàn đột nhiên xông tới, cô lập tức cảm thấy xấu hổ, nhanh chóng lấy chăn quấn chặt mình lại. Tuy nói cô thường mặc các loại lễ phục khêu gợi đi tới các buổi tiệc, nhưng hiện tại lại không hề giống như vậy. Trên người chỉ mặc một chiếc áo mong manh, chỉ cần hơi ưỡn ngực, nơi đó sẽ hiện ra hai điểm rất rõ ràng. Mà từ nhỏ được người phụ thân nghiêm khắc bảo thủ như Âu Dương Bác giáo dục, tính các của Âu Dương Nguyệt Nhi cũng tương đối bảo thủ, luôn giữ mình trong sạch, hở hang như thế với các siêu sao khác thì không có gì nhưng cô lại thấy thật sự quá nghiêm trọng. Cũng chính vì thế mà xuất đạo nhiều năm như vậy, Âu Dương Nguyệt Nhi chưa từng có vụ scandal nào.
Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, một nam nhân trông rất nhã nhặn lịch sự đi đến, người trong phòng đều theo bản năng nhìn về phía hắn. Trương Bảo Toàn nhíu mày, hắn nhớ kĩ người này lúc đó là cùng một đội với Âu Dương Nguyệt Nhi, chỉ là lúc đó sức chú ý của hắn đều đặt tại Âu Dương Nguyệt Nhi, cho nên hắn chưa kịp hỏi người này là ai. Giờ phút này thấy Mười Một có thể tự do ra vào phòng bệnh của Nguyệt Nhi, trong lòng không khỏi đối với y sinh ra cảnh giác.
Xuyên tỷ vốn trong lòng cũng không vui, chỉ là cô giỏi xem sắc mặt, trong nháy mắt thấy Âu Dương Nguyệt Nhi gặp Mười Một thì kiềm lòng không được mà lộ ra vẻ mừng rỡ, cô liền biết người này cùng Âu Dương Nguyệt Nhi có quan hệ không tầm thường. Trợ thủ mới của Âu Dương Nguyệt Nhi tò mò nhìn Mười Một, nha đầu này cùng Đái Linh có vài phần tương tự, đều thuộc về nhóm nữ hài tử tương đối đơn thuần.
“Tới đây!” Âu Dương Lâm hướng về Mười Một cười một tiếng, nói. Hắn không biết vừa rồi Mười Một thiếu chút nữa đã cùng những tên bảo tiêu tận trung cương vị kia nảy sinh đánh nhau, không có giấy chứng minh thì không cho vào. Mười Một đi vào thì bị bọn họ chặn ở bên ngoài, may mắn là trong những người này có một gã là “người cũ’ đã từng theo Âu Dương Nguyệt Nhi từ trước, hơn nữa còn nhận ra Mười Một, nếu không theo tính tình Mười Một thì hắn thật sự có thể giết thẳng một mạch mà vào.
Mười Một nhìn về phía Âu Dương Lâm và Âu Dương Nguyệt Nhi gật đầu nhẹ một cái, sau đó đi tới trước mặt Thủy Nhu nói: “Cần phải đi!”
“Đi ư?” Thủy Nhu hơi sửng sốt nói: “Không phải nói sáng sớm ngày mai sao?”
Mười Một nhàn nhạt nói: “Vé máy bay sửa lại, chiều tối.”
Thủy Nhu nhìn thời gian một chút, chỉ còn hơn ba giờ nữa. Cô mặc dù rất muốn hỏi tại sao lại đột nhiên thay đổi thời gian. Có điều làm trò trước mặt nhiều người như vậy thật không phải. Gật gật đầu, Thủy Nhu nói: “Được, ta về trước thu thập đồ?”
Mười Một nhẹ nhàng gật đầu. Đưa mắt nhìn Âu Dương Nguyệt Nhi một chút rồi quay đi.
Âu Dương Nguyệt Nhi thần sắc có chút ủy khuất nhìn hắn, mở miệng muốn nói rồi lại thôi. Nhìn bộ dạng của cô, Trương Bảo Toàn không khỏi nhíu mày, trong ánh mắt nhìn về phía Mười Một đã mang theo ghen ghét cùng phẫn nộ.
Thủy Nhu sau khi cùng mọi người chào từ biệt khẽ trừng mắt nhìn Mười Một, nhỏ giọng nói: “Tôi ở bên ngoài chờ anh.”
“Khụ Khụ.” Âu Dương Lâm ho khan hai tiếng, cười nói: “Chúng ta cũng đi ra ngoài đi, Nguyệt nhi cùng Sở Nguyên có chuyện cần nói!”
Nói xong hắn đi tới bên cạnh Trương Bảo Toàn, vỗ vỗ bờ vai tên này, lôi kéo tên hoa si Tiểu Bảo đang cực kì không tình nguyện ra ngoài. Trước khi đi hắn còn đánh mắt một cái cho Xuyên tỷ.
Mặc dù cực kì không muốn Âu Dương Nguyệt Nhi ở thời điểm mấu chốt này truyền ra tin tức gì không hay, nhưng Xuyên tỷ cũng là bất đắc dĩ phải lôi kéo trợ thủ cùng cùng đi ra, nhẹ nhàng đóng cừa phòng lại.
Trong phòng bệnh chỉ còn Âu Dương Nguyệt Nhi cùng Mười Một. Âu Dương Nguyệt Nhi bỏ chăn ra đi xuống giường, tới trước mặt Mười Một. Hai người đều không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn đối phương. Bất đồng chính là trong mắt Mười Một rất bình tĩnh, mà trong mắt Âu Dương Nguyệt hình như có một loại quang mang khó hiểu đang lóe sáng.
Một không khí rất tĩnh lặng, rất khác thường đang lan tràn.
Một lúc lâu sau, Âu Dương Nguyệt Nhi tiến lên một bước, đem thân thể gắt gao áp trên ngực Mười Một, hai tay ôm lấy lưng hắn, đầu gối lên bờ vai y, nhẹ giọng nỉ non: “Ôm em một lần nữa được không?”
Mười Một không nói gì, chỉ lấy hai tay vòng qua sau lưng cô, gắt gao ôm chặt lại. Giờ phút này hắn đột nhiên có một loại cảm giác, ôm Âu Dương Nguyệt Nhi và ôm những nữ nhân khác bất đồng. Ôm những nữ nhân khác, tâm tình hắn không hề rung động chút nào, cứ như là ôm một tượng sáp, khiến hắn không hề cảm giác được chút gì.