Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhân Gian Băng Khí

Chương 909: Siêu Cấp Hầu Tử Đáng Thương 1 (2)

Chương 909: Siêu Cấp Hầu Tử Đáng Thương 1 (2)
Không kể chuyện ăn mặc, cô còn mời cả gia sư về dạy học cho tiểu Diệp. Yêu cầu duy nhất chỉ là tiểu Diệp không được tự tiện.

Tiểu Diệp rất hiểu chuyện, nó cũng biết chính mình không thể đem thêm phiền nhiễu đến cho Dawell, ngoan ngoãn ở đó hơn nửa năm. Bởi vì Âu Dương Nguyệt Nhi thường xuyên lưu diễn, nên trong nhà chỉ còn tiểu Diệp cùng vài người giúp việc và vệ sĩ. Sau khi chiến dịch Trấn Nguyên Sơn kết thúc, Âu Dương Bác đã đưa Nguyệt Nhi về ở trong quân khu vì sợ cô bị bắt cóc. Mà Mười Một cũng tranh thủ lúc đó lén đưa tiểu Diệp đi.

Tiểu Diệp đỡ Dawell xuống lầu, nhu thuận chào: “Đại ca.”

Dawell vốn gọi Mười Một là Sở Nguyên đại ca, tiểu Diệp cũng gọi vậy. Sau này Dawell bị ảnh hưởng của Hầu Tử nên đổi thành đại ca, vì hắn thấy như vậy thân mật hơn, hiển nhiên là tiểu Diệp cũng đổi cách xưng hô.

Mười Một nhìn hai người gật đầu, rồi liếc mắt nhìn quanh, hỏi: “Hầu Tử cùng Vịt Bầu đâu?”

“Vịt Bầu nghe nói anh trở về liền chạy ra ngoài mua ít rượu và đồ ăn rồi. Còn Hầu Tử hắn...” nói đến đây Nguyệt Dung, Dawell, tiểu Diệp ba người nhìn nhau, sắc mặt có chút cổ quái.

Mười Một nhíu mày hỏi: “Có chuyện à?”

“Cũng không hẳn...” Hàn Nguyệt Dung cười khổ: “ Thực ra là có một chút chuyện! Lúc anh không ở đây, tôi đấu với hắn một trận, không cẩn thận đạp gãy ngón chân hắn.”

Mười Một biết Hoàng Hậu cùng Hầu Tử đấu với nhau đều sử dụng phương thức liều mạng, chỉ cần không đánh chết đối phương, còn lại thê thảm thế nào cũng được. Tính ra Hầu Tử chỉ bị gãy xương ngón chân cũng còn tốt chán. Đó là phương thức tập luyện của họ, chỉ có dưới áp lực thì mới có tiến bộ. Nếu dùng cái kiểu hào hoa phong nhã ngươi nhè nhẹ một quyền ta chầm chậm một cước, không làm tổn hại hòa khí, thì bao giờ mới khá nổi!

Sắc mặt quái dị, Hàn Nguyệt Dung tiếp tục kể: “Sau đó tôi để Tiến sĩ điên chữa cho Hầu Tử.”

Nói tới đây, Hàn Nguyệt Dung cắn răng mắng: “Cái tên điên này...”

Mười Một không khỏi cảm thấy kỳ lạ, hỏi: “Sao?”

Hàn Nguyệt Dung dở khóc dở cười đáp: “Lão nói xương chân của Hầu Tử không nối được, liền đem cắt đứt.”

Tin này khiến ngay cả Mười Một cũng phải giật mình. Cắt? Chỉ là ngón chân bị thương mà đem cắt toàn bộ? Kẻ điên này định làm cái gì? Với khả năng của hắn sao lại phạm phải những sai lầm thô thiển kiểu này?

Mười Một hỏi: “Các người đồng ý sao?”

Hàn Nguyệt Dung nghiến răng nghiến lợi trả lời: “Không phải chúng tôi đồng ý, mà khi đó Hầu Tử bị chụp thuốc mê làm sao phản kháng? Hơn nữa kẻ điên làm xong mới nói với chúng tôi, có muốn ngăn cũng không được.”

“Sau đó?”

Hàn Nguyệt Dung cơ mặt khẽ co giật, nghiến răng kể tiếp: “Giải phẫu thất bại.”

Thiếu chút nữa Mười Một ngã ngửa. Bị thương ngón chân mà đem cắt cả chân? Cắt xong còn nói là giải phẫu thất bại? Hắn không nhịn được hỏi: “Hầu Tử đã chết chưa?”

Mặc dù đối với hắn Hầu Tử sống hay chết cũng chẳng có gì ghê gớm, dù sao bọn họ ai ai cũng có thể chết bất cứ lúc nào. Nhưng Hầu Tử theo hắn nhiều năm như vậy, lại không chết trên chiến trường mà chết uất ức kiểu này, ngay cả Mười Một cũng không nói nên lời.

Hàn Nguyệt Dung sắc mặt cổ quái, nghiến răng: “Chưa chết. Lão điên lại bảo muốn rút thêm kinh nghiệm, nên lão cắt luôn toàn bộ chân tay còn lại của Hầu Tử.”

Mười Một cũng không biết được hiện tại vẻ mặt mình ra sao, sự kinh ngạc này chưa từng xuất hiện trên mặt hắn.

Không hỏi tiếp, Mười Một quắc mắt xoay người vội vã đi xuống tầng hầm. Mỗi biệt thự ở đây đều có tầng hầm kiên cố, bình thường dùng để cất đồ. Sau khi bọn Mười Một tới đây liền sửa lại thành phòng thí nghiệm cho Tiến sĩ điên.

Tầng hầm cũng chiếm diện tích lớn như phía trên, vào khoảng hai trăm mét vuông. Nơi này cũng không đầy đủ trang thiết bị, trông tương đối đơn sơ, chỉ có một cái giường ngủ mang xuống từ tầng hai làm bàn phẫu thuật, ngoài ra còn có hai cái bàn lớn dài đến ba mét, hai máy tính, một quầy thuốc và một đống lớn các thiết bị hóa học.

Mười Một vừa tới nơi, một mùi máu tươi đã xộc vào mũi. Vì thông gió không tốt nên mùi ở tầng hầm rất khó mất đi.

Lúc Mười Một tiến vào, Tiến sĩ điên vẫn đang làm cái gì đó bên giường, không phát hiện có người đi vào. Hầu Tử nằm trên giường, toàn thân cắm đầy ống, có ống nối với túi truyền dịch, có ống nối với thứ không biết là gì, có ống lại nối với máy tính.

Mười Một đi tới phía sau Tiến sĩ điên nhìn qua, hắn giật mình phát hiện hai tay hai chân của Hầu Tử vẫn còn trên người. Tuy nhiên nếu nhìn cẩn thận sẽ phát hiện trên tứ chi y rõ ràng có dấu vết khâu vá. Các vị trí khác trên người của hắn, từ cổ họng cho đến bụng, đều có vết khâu.

Lúc này Tiến sĩ điên đang cầm một ống tiêm chứa một chất lỏng màu lam tiêm vào trong người Hầu Tử, rồi quan sát phản ứng. Đợi một lúc, thấy Hầu Tử tựa như ngủ say không có chút phản ứng nào, lão lắc lắc đầu xoay người muốn rời đi.

Đúng lúc quay người lại thì lão phát hiện phía sau có một người đang đứng, không khỏi giật mình kêu to một tiếng, đồng thời cấp tốc lùi lại. Một chiếc khay bị lão đụng vào rơi xuống đất, dụng cụ giải phẫu gồm dao kéo và các thứ linh tinh khác văng khắp nơi.

Đến khi nhìn rõ Mười Một, Tiến sĩ điên mới vỗ ngực kêu lên: “Ngươi đến chỗ này làm gì? Không biết dọa kiểu này có thể làm chết người à?”

Mười Một hướng mắt lên giường, bĩu môi hỏi: “Hầu Tử bị làm sao vậy?”

Tiến sĩ điên trừng mắt tức giận hỏi lại: “Còn có thể làm sao. Ừm? Tại sao ta phải nói cho ngươi hay?”

“Hoàng Hậu nói ngươi cắt cụt chân tay của hắn?”

“Cắt?” Tiến sĩ điên mắt trắng dã đáp: “Ta không có rỗi hơi. Chỉ là thấy thân thể hắn không tốt, nên thay đổi một số bộ phận, tiện tay thanh lọc một số độc tố còn trong người hắn thôi.”

Mười Một nhíu mày: “Đổi thân thể?”

Tiến sĩ điên chỉ vào Hầu Tử giải thích: “Ta vốn định tiêm vào người hắn chất dịch cải tạo cơ thể, nhưng thấy trên người hắn đâu đâu cũng là sẹo. Nếu cứ thế mà tiêm vào, cam đoan những vết thương này bất kể cũ mới đều toàn bộ xuất huyết đến chết mới thôi. Cho nên ta thử cải tạo thân thể của hắn trước đã.”

Mười Một nhìn thân thể Hầu Tử, trừ thân mình vẫn còn chi chít sẹo, phần da ở tứ chi đều bóng loáng như mới. Tâm tính của Hầu tử có điểm bất thường, mỗi lần chiến đấu đều lao lên trực diện đối phương nổ súng, cho nên toàn thân hắn sớm đã không còn chỗ nào lành lặn, bất kể là trên thân hay tứ chi. Nếu hắn cởi quần áo ra tuyệt đối có thể làm cho người ta vỡ tim mà chết.

Mà hiện tại, không biết Tiến sĩ điên động tay động chân gì mà toàn bộ chân tay hắn đều bóng loáng, ngay cả một vết sẹo nhỏ cũng không thấy.

Mười Một hỏi: “Ngươi làm thế nào vậy?”

Tiến sĩ điên vô cùng đắc ý:” Đây là kĩ thuật mới của ta, dung hợp giữa kỹ thuật gen và kỹ thuật máy móc, ta gọi là người cải tạo bán cơ giới.” Dừng một chút, lão lại thở dài: “Đáng tiếc là vật liệu không đủ, cụ thể ta còn chưa nghiên cứu xong hoàn toàn.”

. ....







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch