Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhân Gian Băng Khí

Chương 946: Êu Em, Cho Nên Anh Rời Đi (2)

Chương 946: Êu Em, Cho Nên Anh Rời Đi (2)
Nhưng nếu gặp phải cao thủ kỳ môn độn giáp, nếu là kẻ tàn độc, hắn thừa sức khiến cho một đội quân gấp mười lần con số một trăm đó phải chết dần chết mòn giữa một đống đá.

Nghĩ lại hôm nay y có thể dựa vào đôi chút kiến thức mà sư phụ truyền lại về trận pháp, may mắn lắm mới phá được thế trận Bát môn Kim tỏa trong truyền thuyết, Phùng Đán Toàn không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng. Thực ra thì Vấn Thiên quá đề cao y, Phùng Đán Toàn tuyệt đối không phải loại nhân vật tuyệt thế kỳ tài như Khổng Bán Tiên, đối với trận pháp cũng chỉ học được dăm ba thế trận lớn như Bát Môn Kim Tỏa hay Bát Quái thôi, hơn nữa lại mới chỉ là trên lý thuyết, nếu hôm nay không phải là Vấn Thiên lập ra thế trận Bát Môn Kim Tỏa mà y đã học, đổi lại thành trận pháp khác, tin rằng Phùng Đán Toàn cũng chỉ còn cách đứng lại trong trận chờ chết. Do đó, ngay khi thoát ra y đã không một chút do dự tìm đường chạy trốn.

Không biết từ lúc nào mây đen kéo đến đầy trời, những đám mây sầm sì như bao phủ cả kinh thành, màn đêm vốn đã tối om nay lại càng đen như mực.

“Oành!” Một tiếng sét rung lên trên bầu trời, dường như muốn xé rách cả thế gian, gầm rít bên tai.

Thân hình đang lao nhanh của Phùng Đán Toàn đột ngột dừng phắt lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào con đường nhỏ trước mắt, lẩm bẩm nói. “Cuối cùng cũng vẫn không thoát được.”

“Đao của ngươi rất nhanh, nhưng khinh công thì chỉ bình thường, muốn đuổi kịp ngươi thật không khó.” Trong màn đêm đen truyền lại tiếng Thiên Tiêu.

Phùng Đán Toàn cười khinh thường nói: “Cảnh giới mà đao của ta theo đuổi là cái khí thế bá đạo của trời đất, luyện khinh công để làm gì?”

“Rất hay! Đao không có cái linh khí phiêu dật của kiếm, cũng không có sự linh hoạt uyển chuyển của thương, nhưng nó lại có cái bá khí mà không gì sánh nổi. Một đao đánh ra, không thắng không thu, dùng đao phải có cái tâm liều mạng, phải biết lấy cái khí thế bá đạo tung hoành thiên hạ mới là cảnh giới chí cao của đao. Luyện tuyệt kỹ khinh công lại khiến cho người ta nghĩ đến việc chạy trốn, chỉ cần trong lòng còn có chỗ sợ, thực khó giữ được cái thế chỉ tiến không lùi của đao.” Thiên Tiêu chép miệng khen: “Không hổ danh là truyền nhân của Phong Đao, khi còn trẻ ta đã từng nghe các bậc tiền bối kể lại, Phong Đao thi triển tuyệt kỹ tung hoành thiên hạ hầu như vô địch, người trong thiên hạ có thể trực diện giao chiến với ông ta hầu như chẳng còn ai. Phong Đao bỏ qua đao pháp truyền thống, tự mình sáng tạo cuồng đao vô chiêu, cả đời khó tìm đối thủ, chỉ tiếc ta không có duyên gặp được tiền bối, không ngờ hôm nay lại gặp truyền nhân của ông.”

Phùng Đán Toàn cười khẩy nói. “Công phu nịnh bợ của ngươi cũng không tồi!”

Thiên Tiêu chỉ cười khẽ, trong màn đêm không thấy ông ta có động tác gì, nhưng bên tai Phùng Đán Toàn vằng lên một tiếng ngân trong trẻo, đó là tiếng của một thanh kiếm rời khỏi vỏ, chỉ nghe tiếng cũng biết đó là một thanh kiếm báu, kiếm còn chưa rời vỏ, kiếm khí đã bức tới trước mặt.

“Oang!” Một tiếng ngân khẽ, tựa hồ một tia chớp vừa lóe lên trong tay Thiên Tiêu, trường kiếm rời khỏi vỏ rung lên những tiếng oang oang nho nhỏ như hân hoan, như khoan khoái, dường như cũng cảm giác được chiến ý nồng hậu của chủ nhân. Thiên Tiêu khẽ vuốt ve thân kiếm, nói: “Kiếm tên Thiên Tiêu, đứng hàng thứ bảy mươi ba trong Long Quốc Thần Binh Phổ, tuy không dám nói là chém sắt như bùn nhưng thổi tóc qua đứt cũng chẳng khó khăn gì.”

“Thần binh phổ?” Phùng Đán Toàn lầm bẩm một tiếng, Hồ Nhất Hiếu từng nói với y về thần binh phổ, nghe sư phụ nói thanh huyền thiết hàn đao Huyết Ẩm do sư công tặng đứng hàng thứ bảy mươi sáu trong đó. Chỉ tiếc rằng từ khi Hồ Nhất Hiếu qua đời, thanh đao cũng mất đi sức sống ngày nào, Phùng Đán Toàn chôn cất sư phụ cũng đồng thời đem Huyết Ẩm chôn theo để làm bạn với người.

Thiên Tiêu lại ngớ Phùng Đán Toàn còn chưa bao giờ nghe nói đến Thần binh phổ, bèn giải thích: “Long Quốc thần binh phổ vốn do một vị giang hồ dị nhân dốc hết tâm huyết soạn ra từ thời nhà Tống, sau này đến thời mạt Minh, lại có một vị dị nhân khác hoàn thiện, trong đó ghi chép lại đầy đủ những thần binh danh tiếng lẫy lừng đã từng xuất hiện từ khi Viêm Hoàng khai sáng Long Quốc đến nay. Thanh đao Xuyên Lưu trong tay ngươi cũng nằm trong đó, xếp hàng chín mươi mốt, là một trong ba thần khí do người thợ nổi tiếng Mục Tử Xuyên rèn nên từ thủa sơ Đường.”

Phùng Đán Toàn cười khẽ nói. “Không ngờ thanh Xuyên Lưu của ta lại xếp hàng thấp như thế.”

“Ngươi đừng coi thường thần binh phổ, những vũ khí được ghi lại trên đó không cái nào không phài là thần binh lợi khí danh tiếng lẫy lừng, thậm chí những món nằm ngoài một trăm vị trí đầu cũng là chí bảo mà người luyện võ cầu còn không được. Chỉ đáng tiếc ngàn năm lưu lại, đại đa số thần binh đã sớm thất truyền, phần lớn là được chôn theo vương hầu khanh tướng, giấu mình dưới lớp đất vàng khó thấy mặt trời, còn thanh Xuyên Lưu trong tay ngươi lại lạc vào tay ngoại bang. Nếu không phải rơi vào tay ngươi, chỉ e rằng vạn kiếp cũng không có ngày về nước.”

Phùng Đán Toàn cười khẩy một tiếng đầy châm biếm: “Không ngờ ngươi cũng là một kẻ hận Thanh!”

“Hận Thanh?” Thiên Tiêu chợt ngưng cười nói: “Ta không phải là loại hận Thanh, chỉ là ta đau lòng với số phận của những báu vật Long Quốc truyền lại từ ngàn năm trước thôi.”

“Oanh!” Cùng lúc đó, trên không chợt vang lên một tiếng sấm rền, dường như trời cao tức giận muốn đập nát cả thế gian, tiếng sấm trấn động bầu trời, dường như cả bầu trời sắp sụp đổ.

Cùng với đó là một luồng chớp sáng rạch ngang màn đêm, mang lại cho thế gian chút ánh sáng, tia chớp phủ lên cả thế giới một màu trắng bệch, bầu trời trắng bệch, kinh thành trắng bệch, còn có hai bóng người trắng bệch đứng đối diện với nhau trên một con đường quê nho nhỏ.

Cùng lúc đó, ở ngoại ô, Vấn Thiên vì không theo kịp bị Thiên Tiêu bỏ lại xa phía sau, ngước khuôn mặt trắng bệch nhìn lên bầu trời, thầm nói: “Cuồng lôi thiên nộ? Ông trời ơi, người đang nổi giận đó sao? Hay là người đang khóc cho hắn?”

. ....

..







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch