Thiên Tiêu nhìn Phùng Đán Toàn không còn sinh khí đang nằm trên mặt đất, tuy trong bóng tối ông không nhìn rõ, nhưng có thể cảm giác được Phùng Đán Toàn vẫn còn ở đó, khóe miệng nhếch lên một nụ cười. Không rõ rốt cuộc là cười vì Phùng Đán Toàn rốt cuộc đã được giải thóat, hay là vì bản thân đã hoàn thành nhiệm vụ này.
Ông bước đến bên cạnh Phùng Đán Toàn, cúi đầu nhìn xuống thi thể đã không còn hô hấp đó, do dự một chút, ông khom người rồi bế Phùng Đán Toàn lên. Xuất phát từ sự kính trọng với cao thủ, ông không hy vọng thi thể Phùng Đán Toàn sẽ bị vứt lại nơi hoang dã, thậm chí sau khi chết còn bị người ta chà đạp, cho nên muốn tìm một chỗ để mai táng Phùng Đán Toàn. Đó cũng là việc duy nhất mà ông có thể làm.
Chính vào lúc này, cặp mắt đang nhắm nghiền của Phùng Đán Toàn đột nhiên mở ra, cánh tay phải vẫn nắm chắc Xuyên Lưu đang buông thõng dưới đất chợt đâm mạnh vào bụng dưới của Thiên Tiêu. Thiên Tiêu thất kinh, ngay thời khắc ấy, một cơn đau dữ dội từ đan điền dưới bụng bất chợt truyền đến. Thiên Tiêu giận dữ quát một tiếng, tung một chưởng đánh xuống ngực Phùng Đán Toàn, đẩy văng y đi. Phùng Đán Toàn thổ huyết, lăn mấy vòng trên mặt đất, rồi lại bật dậy, tựa như điên cuồng đâm tới Thiên Tiêu một đao.
"Xọạt!" Thiên Tiêu chợt tuốt kiếm khỏi vỏ, hai mắt lóe lên một tia hung bạo, chân ông bước nhanh một bước về phía trước. Oành một tiếng, một luồng khí thế kinh thiên từ trên người ông bùng lên, cuồn cuộn khuếch tán. Bước chân này của ông đúng là sâu như vậy, nặng như vậy, nặng nề như muốn khiến cả thế giới cũng rung chuyển theo.
"Keng!" Thiên Tiêu kiếm và Xuyên Lưu lại một lần nữa chém vào nhau, tia lửa lóe lên càng nhiều, càng lâu tắt. Khuôn mặt Phùng Đán Toàn thoáng lộ chút kinh hãi, Xuyên Lưu trong tay thiếu chút đã không giữ nổi, cả cánh tay phải bị gạt đi. Chính lúc khoảng trống trước người Phùng Đán Toàn lộ ra, Thiên Tiêu kiếm đã đâm tới đầu y.
Vào lúc này, cả thế giới dường như đều dừng lại. Cảm nhận được áp lực của tử vong, Phùng Đán Toàn biết mình không tránh được một kiếm này. Y nhắm mắt lại, khóe miệng chua chát nhếch lên, trong đầu hiện lên hình bóng xinh đẹp của Lý Tú Châu, miệng lẩm bẩm: "Xin lỗi..."
"Ầm!" Thiên lôi cuồng nộ, như thể ông trời cũng đang nổi trận lôi đình!
Một dòng máu tươi từ trán Phùng Đán Toàn chảy xuống, mau chóng bị nước mưa ngập trời xối đi. Phùng Đán Toàn chậm rãi mở mắt, ánh mắt phức tạp nhìn Thiên Tiêu.
Bỗng, Thiên Tiêu đá một cước vào bụng Phùng Đán Toàn, Phùng Đán Toàn bị bắn về phía sau, lưng đập vào một gốc đại thụ khô, không chịu nổi phun ra một ngụm máu rồi từ từ ngã xuống đất. Còn Thiên Tiêu cũng một tay cầm kiếm, một tay ông bụng đang không ngừng chảy máu ngồi xuống đất.
"Khụ khụ..." Phùng Đán Toàn khạc ra một bụm máu, cất giọng khàn khàn hỏi: "Tại sao không giết ta?"
Thiên Tiêu không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn y. Một kiếm đó của ông vào thời khắc cuối cùng rốt cuộc đã nương tay, chỉ lưu lại trên trán Phùng Đán Toàn một vết sẹo vĩnh viễn không xóa được.
Thật lâu sau, Thiên Tiêu trầm giọng hỏi: "Ta rõ ràng đã đâm xuyên tim ngươi, cớ sao ngươi vẫn không chết?"
Phùng Đán Toàn cố gượng ngồi dậy, lưng dựa vào gốc đại thụ, hổn hển thở từng hơi, khóe miệng nhếch lên cười, nói: "Tim ta nằm bên phải."
Thiên Tiêu há hốc miệng, khuôn mặt lộ vẻ hết sức phấn khích. Mãi một hồi lâu ông mới không nhịn được chửi một câu: "Mụ nội ngươi."
Ông không thể không chửi, tìm trong một vạn người họa may mới có một người có tim nằm bên phải, cái cơ hội tỷ lệ một phần vạn này không ngờ lại rơi vào y. Ngẫm lại Thiên Tiêu vẫn cảm thấy không cam lòng.
"Nói cho cùng cũng là vì ta khinh suất." Thiên Tiêu ngẩng đầu hứng mưa nhìn bầu trời, trong mắt lộ một tia mệt mỏi. Nếu lúc này mà có ánh sáng, Phùng Đán Toàn sẽ có thể thấy được sắc mặt của Thiên Tiêu rất khó coi, một sắc mặt nhợt nhạt vô lực. Phùng Đán Toàn vốn không có ý giết Thiên Tiêu, song y lại không biết một đao đó của mình đã tạo ra thương tổn không thể khôi phục được cho ông.
Trong mưa, hai người lặng lẽ ngồi đó, như thể đã đạt được một sự hiểu ngầm nào đó, không ai nói thêm lời nào. Chỉ có tiếng ho của Phùng Đán Toàn thỉnh thoáng truyền tới, kèm theo chút máu từ trong miệng y búng ra.
Một lúc lâu sau, Phùng Đán Toàn đột nhiên cất giọng khàn khàn hỏi: "Này, chết chưa đó?"
Thiên Tiêu cười nói: "Ta không chết dễ như vậy đâu, đao đó của ngươi còn chưa giết ta được."
"Tại sao lúc nãy ngươi không giết ta?"
"Ta không muốn đánh nữa." Ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy mưa, Thiên Tiêu bình tĩnh nói: "Dù sao thì người của ta rất mau sẽ đến đây thôi, đến lúc đó kết cục của ngươi cũng sẽ vẫn thế."
Thoáng trầm mặc, Phùng Đán Toàn nói: "Ngươi không xuất thủ, vậy ta đi đây."
"Có ta ở đây, ngươi không đi được đâu." Thiên Tiêu vừa dứt lời, một tiếng "xọạt" khẽ phát ra, một luồng hàn khí từ trên Thiên Tiêu kiếm tỏa ra mãnh liệt.
Phùng Đán Toàn khẽ biến sắc, y còn tưởng rằng Thiên Tiêu thụ thương nghiêm trọng, bây giờ xem ra người ta vốn chẳng bị gì. Luồng khí thế phát ra từ trên kiếm ấy không thể giả được. Chỉ nhìn vào kiếm ý, cho dù bị thương Thiên Tiêu cũng tuyệt đối có khả năng bắt được y.
Phùng Đán Toàn thở dài, tâm trạng có phần ảo não. Nếu biết sớm Thiên Tiêu khó nhây như vậy, y đã không mạo hiểm lấy thân làm mồi, để bây giờ tuy không đến nỗi chết nhưng y cũng khó có thể chạy đi đâu. Lúc này đừng nói là Thiên Tiêu, cho dù bất kỳ một kẻ biết chút võ công trong tứ đại gia tộc tới đây cũng có thể dễ dàng giết chết y.
May là Thiên Tiêu cũng không có ý xuất thủ nữa, thu trường kiếm lại, hỏi một câu không ăn nhập gì cả: "Vì sao ngươi không chịu gia nhập Long Hồn?"
Phùng Đán Toàn thoáng giật mình, y khẽ cười nói: "Bây giờ nói thứ này còn có ý nghĩa gì chứ?"
"Ta muốn biết."
Phùng Đán Toàn thoáng trầm mặc, rồi nói: "Bởi vì Phùng Đán Toàn không thể biến mất."
"Tại sao? Có quan hệ đến tứ đại gia tộc phải không?"
Phùng Đán Toàn vô thưởng vô phạt trả lời: "Ừ."
"Mặc dù ta không rõ vì sao ngươi cố chấp như vậy, nhưng ta tin ngươi nhất định có lý do của mình."
Phùng Đán Toàn mở miệng, thốt ra hai chữ tự đáy lòng: "Cám ơn."
Lời cám ơn này là để cảm tạ sự nhận thức của Thiên Tiêu, đồng thời cũng là cảm kích y đã vì mình mà nhặt xác. Phùng Đán Toàn chủ định ban đầu muốn giả chết, để cho Thiên Tiêu nghĩ mình đã chết sẽ bỏ đi. Nhưng y không ngờ Thiên Tiêu lại đã ôm xác y lên. Phùng Đán Toàn hiển nhiên minh bạch hảo ý của Thiên Tiêu, y đã vì mình mà nhặt xác, song lại vì lòng tốt nhất thời đã bị mình đánh lén bị thương.
Thiên Tiêu tựa hồ hiểu được thâm ý trong lời cảm ơn này của Phùng Đán Toàn, cười nói: "Có thể kể cho ta nghe chuyện xưa của ngươi không? Ta đột nhiên rất muốn nghe chuyện của ngươi."
Phùng Đán Toàn ngẩn người, giễu cợt nói: "Ta có thể có chuyện xưa gì chứ, chỉ là một gã tiểu sinh nghèo khó một lòng mơ tưởng kiếm được nhiều tiền mà thôi."
"Nếu như ngươi thật sự là vì tiền, ngươi đã không khước từ ta. Ngươi khẳng định biết rõ gia nhập Long Hồn có thể mang đến cho ngươi những thứ gì, ngoại trừ danh lợi, hết thảy những thứ khác Long Hồn đều có thể thỏa mãn ngươi."
Phùng Đán Toàn lắc đầu nói: "Thứ ta cần, Long Hồn không thể cho được."
"Ồ?" Thiên Tiêu lấy làm hứng thú hỏi: "Ngươi cần thứ gì?"
Ánh mắt Phùng Đán Toàn lộ ra một tia hung ác, y nói: "Ta cần cái mạng của Dương Thiên Minh, còn cả Dương gia nữa. "
Thiên Tiêu càng thêm cao hứng hỏi: "Với bản sự của ngươi vẫn giết không được một tên Dương Thiên Minh sao?"
Phùng Đán Toàn ngả đầu vào thân cây, cười khổ nói: "Ta đã thử giết một lần, đáng tiếc là thất bại.