Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhân Gian Băng Khí

Chương 973: Người Nước Ngoài Đáng Khinh (1)

Chương 973: Người Nước Ngoài Đáng Khinh (1)


Sau một lúc lâu, Dương Tư Vũ mới mở hai mắt, run rẩy hỏi: “Phùng gia gia vì sao không chịu đi theo cùng chúng ta?”

Mười Một thản nhiên nói: “Lão không chết, Dương gia sẽ không ngừng truy đuổi.”

Dương Tư Vũ thút thít nói: “Nhưng mà ông ấy chết thì có ích lợi gì? Dương gia như thế nào có thể đuổi theo chúng ta. Không có Phùng gia gia, còn có ai có thể bảo vệ chúng ta?”

Mười Một trầm lắng một chút, nói: “Dương gia sẽ không truy đuổi các ngươi.”

Vợ chồng Dương Tử Nghiệp và Dương Tư Vũ sững sờ một chút, hỏi: “Vì sao?”

“Bởi vì là ta mang các ngươi đi.”

Vợ chồng Dương Tử Nghiệp không rõ Mười Một nói những lời này là có ý gì, trái lại Dương Tư Vũ phản ứng rất nhanh: “Bởi vì ngươi là người của Long Hồn?”

“Ừ”Mười Một nhẹ khẽ gật đầu. Còn có một điểm nữa, Mười Một cũng không muốn giải thích, Dương gia kỵ hắn không chỉ bởi vì hắn là người của Long Hồn. Quan trọng hơn là Mười Một đã từng một mình một ngựa tiêu diệt cả Trần gia. Trần gia cùng Dương gia thế lực cũng không yếu hơn là mấy, hắn đã có thể tiêu diệt Trần gia, đương nhiên cũng có thể tiêu diệt một cái Dương gia nữa. Huống chi nghe nói Mười Một cùng Long gia đi lại rất gần, cho nên Dương gia bất kể như thế nào cũng không bằng lòng đụng đến đại địch này. Vì thế Phùng Đán Toàn bất kể thế nào cũng phải làm liên lụy đến Mười Một. Không cần đến hắn ra tay, chỉ cần hắn lộ mặt đem người đi, Dương gia muốn phái người truy đuổi cũng phải suy nghĩ một chút tới việc có thể chịu đựng sự trả thù của Mười Một hay không. “Sát thần” cái danh hiệu này của Mười Một không tự nhiên mà có!

Dương Tử Nghiệp nhịn không được hỏi: “Bây giờ chúng ta nên làm gì?”

Mười Một bình đạm nói: “Đến bến tàu Đông Hải sẽ có người đưa các ngươi đi nước ngoài.”

Dương Tư Vũ xen vào hỏi: “Ngươi không theo chúng ta đi sao?”

Mười Một sững sờ một chút, lại không có nói tiếp. Hắn chẳng muốn trả lời cái vấn đề ngu xuẩn này, nhưng Dương Tư Vũ thấy hắn không lên tiếng, tưởng là hắn đã cam chịu, mới cúi đầu nhỏ giọng nói: “Phùng gia gia cho ngươi chiếu cố chúng ta.”

Mặt Mười Một không chút thay đổi, nói: “Ta không có nghĩa vụ đó.”

Quả thật, Mười Một chịu mang người đi đã là tận tình tận nghĩa lắm rồi. Nếu như còn muốn hắn cùng cả nhà bọn họ trốn ra nước ngoài, thật xin lỗi, hắn không có khả năng làm việc đó. Ra khỏi Long quốc, khắp nơi đều có thế lực của Ma Quỷ, Mười Một cũng sẽ không ngu ngốc mà đem mình ra trước nòng súng.

Mười Một mở miệng nói ra những lời này, không khí trong xe một lần nữa lại rơi vào trầm lặng. Vợ chồng Dương Tử Nghiệp không biết quan hệ của Mười Một và Phùng Đán Toàn, cũng chưa từng nghe Long Hồn là cái thứ gì, bọn họ chỉ đơn thuần cho rằng Mười Một cùng mấy nhóm sát thủ đã chết kia đều là thủ hạ của Phùng Đán Toàn. Bây giờ ông chủ chết rồi, thủ hạ cũng không nghe lời nữa, lại muốn ném một nhà bọn họ mà bỏ chạy. Nghĩ đến chỗ này, trong lồng ngực Dương Tử Nghiệp dâng lên một nỗi đau buồn. Chủ chết thì chó chạy, trên đời này quả nhiên không có cái gì gọi là trung thành.

Dương Tư Vũ trái lại không nghĩ nhiều như cha của mình, cô rõ ràng Mười Một và Phùng Đán Toàn gần như không có quan hệ gì cả, thậm chí hai người đã từng giao thủ trước mặt cô. Cô chỉ có một hy vọng đơn giản là Mười Một có thể thay thế Phùng Đán Toàn lưu lại bảo vệ một nhà cô. Dù sao phụ thân cũng là người không có chủ kiến, mẹ cũng chỉ là tiểu nữ nhân bình thường, chính mình tuổi quá nhỏ lại không có kinh nghiệm xã hội, như vậy người một nhà rời xa quê hương đi tới nước khác, vạn nhất đụng phải chuyện gì sẽ bị người bắt nạt rồi.

Một người phụ nữ sống trong cô đơn và không có chỗ dựa dẫm, đều hy vọng có một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất đứng ra phụ trách bảo vệ cô, cho cô cảm giác an toàn, bảo vệ cô khỏi bị người ức hiếp. Đấy là tâm tình của Dương Tư Vũ giờ phút này.

Nghĩ tới cái khí phách thiên hạ kia của Phùng Đán Toàn, nếu như là Phùng gia gia vẫn còn, trên đời này còn có ai có thể ức hiếp bọn họ nữa chứ? Suy nghĩ lại từ Phùng Đán Toàn chuyển tới trên người Mười Một, Dương Tư Vũ nghĩ tới Phùng Đán Toàn đã từng nói về sự tích anh hùng của Mười Một, lúc đó Dương Tư Vũ vẫn cho rằng Mười Một chính là Phùng Đán Toàn thứ hai. Phùng Đán Toàn là thuộc về bà nội, như vậy Mười Một có thể thuộc về mình hay không?! Tuy nhiên những chuyện sau đó xảy ra quá nhanh, làm đầu óc Dương Tư Vũ thiếu điều không xoay trở kịp. Lần đầu tiên gặp mặt, Mười Một và Phùng Đán Toàn đã đối mặt với nhau.

Rồi lần thứ hai gặp mặt, Mười Một trước mặt mình giết rất nhiều người, cho dù những người kia đều là người xấu. Nhưng mà điều đó cũng hù dọa Dương Tư Vũ không ít, báo hại mấy ngày gặp ác mộng rồi mới chuyển biến tốt hơn. Sau đó cả hai người cùng nhau đồng thời mất tích, tìm đâu cũng không thấy. Rất nhanh truyền đến tin tức Trương Đức Tài bị giết, Dương Tư Vũ còn chưa kịp ăn mừng đã nghe được tin mình phải tái giá với Trương Chấn. Ngay lúc đó, ngay cả ý định muốn chết Dương Tư Vũ cũng đã nghĩ đến. Chẳng lẽ trong lòng những người ở gia tộc, cô thật sự ngay cả hàng hóa cũng không bằng, tùy tiện cũng có thể chắp hai tay dâng ra ngoài sao? Còn chưa kịp đau khổ, Phùng Đán Toàn lại đột nhiên xông vào cuộc sống của cô, mạnh mẽ đem cả nhà cô mang đi, cuối cùng lại trả giá bằng chính mạng sống của mình. Lúc mà Phùng Đán Toàn kêu Sở Nguyên là “Mười Một”, Dương Tư Vũ đã hoàn toàn tin tưởng, Sở Nguyên chính là anh hùng Mười Một trong câu chuyện mà Phùng Đán Toàn thường kể cho cô.

Chỉ là chuyện xưa chung quy là chuyện xưa, Mười Một cũng không phải là anh hùng của Dương Tư Vũ.

Mười Một dùng giọng lạnh nhạt nói: “Ta không có nghĩa vụ đó”, những lời này đồng thời cũng giống như mũi kim châm thật sâu vào trái tim mềm yếu của Dương Tư Vũ.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch