Trên mặt Huyết Ưng lộ ra nụ cười tàn nhẫn, vừa rồi hắn vội vã nhìn lướt qua cũng thấy một lỗ máu cực lớn trên ngực phải Mười Một, trúng thêm nhát súng này bảo đảm không thể sống được nữa. Cho dù sức sống của Mười Một có khác thường đi chăng nữa thì như vậy cũng chỉ có thể chảy máu đến chết mà thôi.
Tuy nhiên Huyết Ưng cũng không tùy tiện tiến lên, hắn đợi đến khi dư âm của quả lựu đạn vừa nổ tan đi mới cẩn thận bước xuống lầu, từng chút từng chút một đến gần căn phòng kia.
Đi đến ngoài phòng, Huyết Ưng dựa lưng vào tường, lấy ra chiếc kính râm đặc biệt được Ma Quỷ nghiên cứu chế tạo, đưa qua đưa lại trước cửa căn phòng. Qua hình ảnh phản chiếu trên mặt kính, Huyết Ưng thấy Mười Một toàn thân là máu nằm trên mặt đất, khẩu súng bỏ túi cũng đã rời tay mà văng ra xa.
Huyết Ưng đưa lưỡi ra liếm môi, nhưng cũng không tiếp tục đi vào mà ở cửa quan sát thêm một lúc nữa. Mười Một vẫn nằm đó không nhúc nhích, ngực cũng không nhấp nhô nữa. Chờ thêm một lát, Huyết Ưng mới tin là Mười Một cho dù không chết thì cũng không thể làm gì được nữa, hắn cất chiếc kính râm đi rồi cẩn thận giương súng tiến vào trong phòng.
Trong phòng, Dương Tư Vũ vẫn đang ngẩn người hồn bay phách lạc ở bên cạnh giường, bên ngoài xảy ra chuyện gì cô cũng không biết, trong đầu chỉ còn lại khuôn mặt đau đớn và hoảng sợ của mẹ. Nhìn vẻ ngơ ngác si ngốc này, nếu có tên thầy bói nào ở đây, chắc chắn sẽ nói hồn phách cô đã bay đi mất cả rồi.
Mười Một nằm trên mặt đất, dường như không còn hít thở nữa, sắc mặt tái nhợt do mất máu, hai mắt nhắm chắt không biết là có còn sống hay không. Huyết Ưng cẩn thận tiếp cận Mười Một, đưa chân ra giẫm lên hai chân đối phương. Chân Mười Một có lắc lư một chút, nhưng không có động tác gì.
Huyết Ưng liếm môi cười, đưa họng súng gí lên đầu Mười Một. Lúc này đột nhiên hắn cảm giác được nguy hiểm, thân thể vô ý thức nhảy tránh ra. Cùng lúc đó, hai chân Mười Một đang duỗi sõng soài bỗng nhiên không dấu hiệu quắp lấy chân Huyết Ưng. Huyết Ưng bị vướng một chân không khống chế được ngã ngửa ra sau, cùng lúc ấy một viên đạn bắn trật bay lên trần nhà, một đống vôi vữa vụn rơi xuống.
Huyết Ưng không ngờ Mười Một đã trọng thương mà vẫn có thể phản kích mạnh mẽ như vậy, bèn hừ một tiếng nhanh chóng dùng tay chống đỡ thân thể, đồng thời đá một cước tới mặt Mười Một. Mười Một bỗng nhiên mở to hai mắt, một cánh tay nhanh chóng túm lấy cổ chân Huyết Ưng. Huyết Ưng vội vàng giơ súng lên nhắm vào đầu Mười Một, nhưng vào lúc này, một luồng khí lạnh đến thấu xương từ cổ chân nhanh chóng truyền vào, trong nháy mặt luồng khí lạnh đã lên đến trán hắn, làm cho cả người Huyết Ưng bất giác run rẩy.
Đáy lòng Huyết Ưng dâng lên một cảm giác nguy hiểm to lớn, đồng thời còn kèm theo sự bất an mãnh liệt, hắn vội vàng bóp cò súng, nhưng đợi mãi cũng không thấy âm thanh gì. Huyết Ưng thầm nghĩ liệu có phải là đạn đã bị kẹt hay không, bèn định ngoảnh đầu nhìn, nhưng lúc này hắn mới phát hiện ra thân thể mình đã trở nên cứng ngắc, ngay cả chuyển động cổ nhẹ nhàng một chút cũng không thể làm được.
Tất cả những chuyện này chỉ xảy ra trong vẻn vẹn chưa tới nửa giây, Huyết Ưng ngay cả chính mình chết như thế nào cũng không biết, hắn vẫn duy trì tư thế đá chân giương súng không hề nhúc nhích chút nào. Khi Mười Một buông tay ra, thân thể Huyết Ưng lắc lư một chút, cuối cùng chậm rãi ngã ngửa ra sau.
Trong tích tắc khi cơ thể của Huyết Ưng tiếp xúc với mặt đất, toàn bộ thân thể hắn cứ như tượng thạch cao vỡ tan tành. Thân thể hắn tuy vỡ vụn nhưng bên trong cũng không có máu chảy ra, từ những vết nứt kia có thể thấy rõ ràng tất cả máu cũng như nội tạng trong cơ thể hắn đều đã đóng thành băng.
Vương bài Ám thiên tổ, không ngờ lại chết một cách ly kỳ và uất ức như thế, có lẽ ngay cả Huyết Ưng cũng không ngờ tới mình lại có kết cục như vậy.
Mười Một lạnh lùng nhìn cái khối băng xác chết nứt toác kia, khẽ hít vài hơi, sau đó cúi đầu nhìn thương thế trên người. Thương thế của hắn nhìn bề ngoài có vẻ rất đáng sợ, thực ra chỗ ở ngực đã lành lại được bảy thám phần rồi, khi hắn trúng đạn, gen trong cơ thể trước tiên là hoàn toàn không chịu sự khống chế mà bắt đầu hấp thu một lượng lớn năng lượng trong cơ thể để tiến hành tu bổ, nếu không nhờ thế thì cái thân thể trọng thương của hắn cũng không thể tránh khỏi nhát súng mà Huyết Ưng bắn khi lên tầng hai. Tuy nhiên vết thương cũ chưa hồi phục, trên bụng lại có thêm vết thương mới, giờ phút này hắn cảm thấy bụng mình tê ngứa vô cùng, vùng da xung quanh vết thương không ngừng chuyển động, tựa như có vô số con sâu ở phía dưới da đang ngọ nguậy không ngừng. Sự chuyển động của lớp da không ngừng tiến gần đến chỗ vết thương nơi bụng, giúp vết thương ở đó không ngừng sinh ra thịt mới với tốc độ bắt thường có thể nhìn thấy được, sau đó phần thịt ấy không ngừng đan xen hòa quện vào nhau, giúp vết thương trên bụng dần lành lại.
Mười Một quay đầu nhìn về hướng Dương Tư Vũ, thấy cô vẫn ngẩn người hồn bay phách lạc. Rồi hắn lại nhìn thân thể của mình, sau đó ngồi dậy định ra ngoài. Tuy rằng việc biến người khác thành băng là đã đủ đáng sợ rồi, nhưng nếu so với việc thân thể có khả năng tự phục hồi thì chẳng đáng là gì. Gen đặc dị này là bí mật lớn nhất của Mười Một, bất kể Dương Tư Vũ lúc này đang thật sự ngây ngốc hay là giả vờ, Mười Một đều không muốn để cô phát hiện ra bí mật của bản thân.
Mới vừa đứng dậy khỏi mặt đất, hắn bỗng cảm thấy một cảm giác chóng mặt và vô lực truyền vào trong óc. Trước mắt hắn hơi mờ đi, thân thể không kiềm chế được lắc lư, giống như sức lực trong người sau nháy mắt đã bị hút đi hết. Mười Một biến sắc, đây không phải là do mất máu quá nhiều mà là vì thân thể vừa phải tiêu hao năng lượng quá độ.
Sắc mặt Mười Một hơi biến đổi, hắn cảm giác rõ ràng được tất cả sức lực trong thân thể mình, nhận thấy nội lực Long gia và nội lực Thái Cực, thậm chí còn cả năng lượng của dị năng, tất cả đều đang tiêu hao nhanh chóng. Hắn kinh ngạc không phải vì thấy năng lượng tiêu hao mà bởi vì trước đây khi gen chữa trị vết thương cho thân thể chưa từng có cảm giác thế này, tại sao lần này lại khác chứ?
Hay là đúng như lời tiến sĩ điên nói, gen của hắn bất cứ lúc nào cũng có khả năng tan vỡ vì sức chịu đựng lên tới cực hạn, đến lúc đó hắn sẽ thật sự phải chết đi sao?
Đứng một lát, Mười Một mới chậm rãi thích ứng được tình hình của cơ thể hiện giờ. Hắn cố gắng lê cái thân hình dường như đang căng cứng của mình ra khỏi căn phòng, bước vào trong đại sảnh, sau đó thì nằm xuống nền đại sảnh không động đẩy chút nào nữa.
Không biết qua bao lâu, có thể là chỉ vài giây, cũng có thể là vài phút, cảm giác chóng mặt liên tục tấn công vào đầu óc Mười Một, sau một lúc hắn mới dần dần tỉnh táo lại. Thử động đậy ngón tay, hắn cảm giác thấy thân thể mình đã tích góp được một chút sức lực, hắn cố gắng ngồi dậy, kiểm tra vết thương một chút, phát hiện ở vết thương ở ngực và bụng không biết đã khỏi hẳn từ lúc nào. Làn da trên người hắn lúc này nhắn bóng như chưa từng bị thương, duy chỉ có vết máu thấm đẫm trên người là vô cùng đáng sợ.
Thở dài một hơi, hắn thầm nghĩ xem ra cần phải tìm lão tiến sỹ điên kia để kiểm tra một lần nữa. Chỉ là mỗi khi nghĩ tới lão ta, ngay cả Mười Một cũng cảm thấy đau đầu. Có trời mới biết được liệu bản thân có bị chết trên bàn mổ của lão ta hay không, cho dù là không chết, khi tỉnh lại có lẽ cũng sẽ nhìn thấy một bộ phận nào đó trên thân thể mình đã bị thay thế bằng thứ khác mất rồi.