Dương Tư Vũ chậm rãi ngẩng dầu liếc mắt nhìn Mười Một với vẻ mặt khác thường, sau đó lập tức cúi đầu không dám nhìn lại Mười Một
Mười Một cũng không màn đến chuyện giải thích, ngày đó Dương Tư Vũ bị thương đã bị chảy một ít máu, hơn nữa khi Mười Một toàn thân đẫm máu ôm cô chạy thoát thân, toàn thân cô đều ướt máu, ngay cả nội y bên trong cũng thấm đầy máu. Hơn nữa Thính Phong lại bị theo dõi, phải cắt đuôi những tên theo dõi đó, mất đến vài giờ đồng hồ, đến khi Mười Một giúp Dương Tư Vũ xử lí những vết thương, thì máu trên người cô đã khô cứng lại. Quần áo trên người và da của cô như dính lại nhau, Mười Một phải vất vả lắm mới có thể tách quần áo ra khỏi làn da của cô, lúc đó Dương Tư Vũ vẫn đang trong tình trạng hôn mê, nhưng vẫn cảm nhận được đau đớn, nhíu đôi mày lại.
Sau khoảng thời gian ba ngày kể từ ngày mười một bất tỉnh. Máu trên người Dương Tư Vũ đã khô lại thành một khối, nhất là ở ngay quần lót của cô, tất cả máu đều đông lại thành một khối, Mười Một dùng nước ấm tắm cho cô, sau đó mới giúp cô cởi bỏ toàn bộ quần áo trên người, Mười Một cũng không thể dùng quần áo mà Thính Phong đã chuẩn bị sẵn, vì những bộ quần áo đó đều bó sát người, Dương Tư Vũ không thích hợp với những bộ quần áo đó, hơn nữa cô đang bị thương, cơ thể cần phải thoải mái, hơn nữa nội y của Thính Phong càng không hợp với cô, nhất là những chiếc nịt ngực kia, sẽ khiến cô cảm thấy khó thở, vì Thính Phong luôn theo đuổi sự gợi cảm cho nên nội y của cô đều phục vụ cho mục đích đó, như vậy đối với Dương Tư Vũ càng không hợp.
Dương Tư Vũ đương nhiên không biết rõ nguyên nhân trong đó, cô luôn cúi đầu, dường như đang suy nghĩ chuyện gì, bởi vì căn phòng quá tối, mười một cũng không nhìn rõ gương mặt đang đỏ của cô. Cho đến khi Mười Một mang cháo lại cho cô, cô mới có chút phản ứng, giơ tay lên một chút, mắt nhìn vào mười một, nhưng không đón lấy bát cháo.
Mười Một đợi một hồi lâu, Dương Tư Vũ không có chút phản ứng gì nữa, chỉ là ánh mắt đờ đẫn vẫn đang chằm chằm nhìn hắn. Mười Một không biết Dương Tư Vũ là không muốn ăn? Hay là ăn không vô? Hay vì đã sáu ngày không ăn gì nên cô không có sức để cầm bát cháo?”
Lại đợi thêm một khoảng thời gian, Mười Một dùng muỗng đút cô từng miếng cháo. Dương Tư Vũ hơi sững sờ một chút, sau đó nhẹ nhàng hé miệng, để cho mười một chăm sóc. Có lẽ Dương Tư Vũ thật sự là rất đói bụng. Mười Một một muỗng rồi lại một muỗng, Dương Tư Vũ cũng cứ thế mà nuốt, mặc kệ mùi vị thế nào hoặc nóng hay không nóng.
Một bát cháo rất nhanh chạm đến đáy, Mười Một hỏi: “Ăn nữa không?”
Dương Tư Vũ kinh ngạc nhìn Mười Một, không gật đầu cũng không lắc đầu, cũng không mở miệng nói chuyện
Mười Một thu dọn bát cháo, vừa chuẩn bị đi vào trong bếp, đột nhiên trong mắt Dương Tư Vũ hiện lên một chút hoảng sợ, rất nhanh đưa tay nắm chặt quần áo của Mười Một, sống chết cũng không chịu buông ra.
Mười Một nhíu mày nói: “Ta đem bát muỗng vào bếp”
Dương Tư Vũ liều mạng lắc đầu, ánh mắt lộ ra chút cầu xin và sợ hãi.
Lần này Mười Một không dùng tay kéo cô ra, mà đặt chén bát sang một bên, ngồi xuống cạnh Dương Tư Vũ, Dương Tư Vũ xoay người giống như muốn leo lên, nhưng thật sự cô không đủ sức, với lại động tác vừa rồi ảnh hưởng đến vết thương, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn, nhưng cô vẫn cắn chặt răng, cố gắng bò vào trong lòng Mười Một, gối đầu lên đùi của hắn,hai tay cuốn quanh hông hắn, cô ôm rất chặt , như thể chỉ cần buông tay, Mười Một sẽ biến mất.
Cơ thể của Dương Tư Vũ có chút lành lạnh, với lại cô không biết động tác vừa rồi đã ảnh hưởng đến vết thương, với lại cảm giác sợ hãi lúc nào cũng hiện diện trong cô, nên cô luôn run rẩy. Bình thường tính tình cô cũng đủ làm người khác phải thích, tình hình lúc này lại càng khiến người khác động lòng. Nếu như không phải là Mười Một mà là một người đàn ông khác, chắc hẳn sẽ không nhịn được mà hôn cô, sau đó sẽ thốt ra những lời thề non hẹn biển: “Ta sẽ bảo vệ cô cả đời” Cuối cùng dùng mọi biện pháp để chiếm được cơ thể cô rồi mới tính đến chuyện tiếp theo.
Đáng tiếc Mười Một không phải là loại người như vậy, mặc dù phần dưới của hắn vẫn là một người đàn ông, đối với cơ thể của một nữ nhi thì vẫn còn chút hấp dẫn đối với hắn. Chỉ là hắn vẫn phải giữ tự chủ cho bản thân.
Tuy nhiên khi Dương Tư Vũ nấp vào trong lòng ngực của mười một, động tác của cô có chút ngượng ngịu, không biết là bởi vì ngượng ngùng hay vì có nguyên nhân khác, cô cúi đầu không dám nhìn Mười Một. bởi vì phần dưới của Mười Một cũng không có gì che đậy, giống như cô, không mặc nội y.
Trời đất chứng giám, không phải là Mười Một biến thái, mà chính vì quần áo của hắn cũng bị máu đông cứng lại, không thể mặc vào, hơn nữa quần áo được chuẩn bị sẵn cũng không hợp với Mười Một, mặc lên người thì vô cùng gợi cảm, lộ cả ngực, ngay cả Thính Phong cũng cảm thấy mặc cảm, đã vậy còn mấy cái nội y kia, đều rất lớn so với mười một, có vài vòng lại còn vượt quá kích cở của Mười Một, lại không thể lúc nào cũng mang theo quần lót? Vì tránh phiền phức nên Mười Một ngay cả quần lót cũng không mặc, trên người chỉ mặc chiếc áo sơmi của Cuồng Lôi, mà chiều dài của chiếc áo thì đến cả đùi, miễn cưỡng có thể xem là một chiếc “Váy ngắn gợi cảm” Dù sao thì đối với Mười Một, có mặc hay không cũng không quan trọng, chuyện này khi ở trại huấn luyện của Ma Quỷ đã trở thành thói quen rồi. Đối với bọn họ, không có khái niệm xấu hổ hay nhục nhả.
Tuy nhiên, Dương Tư Vũ thì lại có ý nghĩ khác, khi một nữ nhi tỉnh lại phát hiện toàn thân không một mảnh vải trên người, bên cạnh là một người đàn ông ngay cả quần lót cũng không mặc, cô có thể nghĩ như thế nào? Tuy rằng nữ nhi lần đầu tiên đều có thể có cảm giác, nhưng dù sao Dương Tư Vũ cũng chưa từng hiểu chuyện đời, cô cũng không biết cảm giác đó là cảm giác gì? Như thế nào? Hơn nữa với thương tích trên bụng, nữa người dưới đều không nhận biết được bất cứ cảm giác gì, giống như người dùng ma túy vậy. Cho dù có cảm giác thì cũng như không có.
Mười Một mệt mỏi không muốn giải thích, Dương Tư Vũ thì vẫn miên man suy nghĩ, cô im lặng nằm trong lòng Mười Một, ôm thật chặt.
Trong không khí ngập lên một luồng khác thường, một nữ nhi xinh đẹp toàn thân không mảnh vải, ôm một người đàn ông cũng toàn thân không có gì hết, chỉ có một chiếc áo sơmi phủ bên ngoài cơ thể, nếu để cho người khác thấy được cảnh tượng này, chắc sẽ không ngăn được những suy nghĩ đen tối, tục tĩu
Nhưng hai người trong cuộc thì lại có suy nghĩ khác, Mười Một chỉ cúi đầu lẳng lặng nhìn cô, còn Dương Tư Vũ thì chỉ biết vùi mặt vào trong lòng Mười Một.
Một lát sau, Mười Một phát hiện áo trên người mình đột nhiên lành lạnh, thì ra là do nước mắt Dương Tư Vũ làm ướt, cô lặng lẽ không nói gì, chỉ biết rơi nước mắt.
Giờ phút này, cho dù là mười một cũng không kiềm chế được lòng mình mà nảy sinh chút động lòng. Cha mẹ thì chết thảm, bản thân thì không nơi nương tựa, Dương Tư Vũ cũng không giống như những cô gái khác , ra sức khóc lớn, ngược lại mang tất cả đau khổ chôn sâu trong lòng, chỉ biết rơi nước mắt
Sau nay, cô không có ai để dựa vào rồi. Trong lòng Dương Tư Vũ thì Mười Một chính là nơi an tựa cuối cùng của cô.