WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Nhật Kí Chạy Nạn Và Làm Ruộng Ở Cổ Đại

Chương 11: 11

Chương 11: 11

Mai này con gọi Ngư Nương nhiều một chút, đừng để thần phật lấy nó đi."

Lý Trọng Hải không ngờ cha lại nói với ông những câu như thế.

Trong ấn tượng của ông, cha thương Đại Ngưu nhất.

Mà Ngư Nương, đừng nói là cha, ngay cả ông cũng rất ít khi chú ý đến, không ngờ cha lại chú ý đến Ngư Nương như thế.

Trần thị vừa thức dậy, nhìn thấy Ngư Nương và Lý Trọng Hải đều không ở bên cạnh, vội mặc quần áo rời giường.

Vừa mặc quần áo tử tế, còn chưa kịp vấn tóc đã thấy Lý Trọng Hải ôm Ngư Nương đi tới.

Ngư Nương nằm sấp trong ngực Lý Trọng Hải đang ngủ say sưa.

Bà vội đi qua: "Đây là thế nào, sáng sớm hai người đi đâu thế?"

Vẻ mặt Lý Trọng Hải mệt mỏi, cẩn thận đặt Ngư Nương lên giường, chỉnh lại góc chăn cho nàng: "Cả đêm Ngư Nương không ngủ, để con bé ngủ một giấc đi."

Trần thị nói: "Đại Nha sao thế?"

Lý Trọng Hải kéo Trần thị ngồi xuống: "Sau này đừng gọi Đại Nha nữa, gọi là Ngư Nương." Sau đó ông nói chuyện xảy ra tối qua cho Trần thị nghe.

Trần thị nghe xong, dùng tay che ngực: "Chuyện này, Đại...

Ngư Nương của ta sao lại bị thần phật để mắt tới được.

Mặc dù con bé hơi thông minh nhưng không lọt vào mắt xanh của thần phật đâu.

Còn Đại Ngưu nữa, đứa nhỏ số khổ, nếu hắn xảy ra chuyện thì đại tẩu sống thế nào chứ."

Lý Trọng Hải ôm Trần thị: "Về sau nàng gọi Ngư Nương nhiều một chút, có rất nhiều đứa bé lanh lợi trong thiên hạ, thần phật nhìn không thích Ngư Nương.

Đại Ngưu còn hôn mê chưa tỉnh, có lẽ trong lòng đại ca đại tẩu rất khó chịu đấy, nàng đừng làm phiền bọn họ.

Trong khoảng thời gian này không bình yên, bên ngoài có rất nhiều người chạy nạn, nàng ít đi ra ngoài thôi.

Cả nhà chúng ta bình an quan trọng hơn mọi thứ."

Trần thị nặng nề gật đầu: "Ngài yên tâm, ta biết."

Lý Đại Thành đặt tay lên cổ tay của Tử Yến, cẩn thận bắt mạch cho hắn.

Thật lâu sau, ông thả tay Tử Yến xuống, chỉnh lại góc chăn.

Dường như ông có điều suy nghĩ, tay vuốt chòm râu trầm tư.

Lý Bá Sơn thức cả đêm, đôi mắt giăng đầy tơ máu: "Cha, tình hình của Đại Ngưu sao rồi?"

Lý Đại Thành nói: "Ta phát hiện trong cơ thể của Đại Ngưu có sức sống ẩn hiện, sức sống này che đi tâm mạch của hắn.

Trước mắt xem ra Đại Ngưu không còn gì đáng ngại, chỉ cần cẩn thận điều dưỡng là đủ.

Nếu không có gì bất thường xảy ra thì hôm nay Đại Ngưu có thể tỉnh lại.

Chỉ là tối qua khi ta bắt mạch cho Đại Ngưu thấy mạch đập của nó cực yếu, rõ ràng như đèn cạn dầu, sao trong vòng một đêm lại chuyển biến tốt đẹp nhanh như thế."

Lý Bá Sơn vui mừng, chỉ nghe nửa câu đầu đã không suy nghĩ gì nữa: "Cha, cha nói Đại Ngưu ổn rồi?" Ông ấy không thể tin mà lẩm bẩm: "Đại Ngưu ổn rồi, con ta ổn rồi! Tốt quá."

Ông quỳ bịch một cái trước mặt Lý Đại Thành, dập đầu "Cộp cộp côp" ba cái, ngẩng đầu đã thấy lệ rơi đầy mặt: "Cha, nếu Đại Ngưu chết rồi, con cũng không sống nổi, cha đã cứu được cả nhà con."

Lý Đại Thành đỡ Lý Bá Sơn lên: "Đứng dậy, ta không cứu con, mà ta đang cứu mạng cháu mình."

"Cha, cha để con quỳ một lát, con vui quá, ha ha, con rất vui." Sau đó lại nằm trên đất khóc lên: "Con ta sống rồi, ta vui quá..."

Lý Đại Thành không để ý đến Lý Bá Sơn, đã giữ được mạng của Đại Ngưu, để Lý Bá Sơn phát điên một lát vậy.

Trong lòng của ông cũng đặt xuống một tảng đá to, đi đường cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.

Đi vào tiền viện, chỉ thấy Lý Trọng Hải và Lý Thúc Hà xúm lại không biết đang nói gì.

Lý Đại Thành bất chợt xuất hiện sau lưng bọn họ: "Hai người các con tụ tập lại nói gì thế, nói cho ta nghe thử xem."

Lý Thúc Hà bị dọa đến nhảy dựng lên: "Cha, cha làm con sợ gần chết.

Con và Nhị ca đang bàn xem nói chuyện Đại Ngưu bị thương nặng cho nương và đại tẩu như thế nào."

Lý Đại Thành mỉm cười nói: "Trước mắt Đại Ngưu đã không sao nữa, một lát có thể tỉnh rồi.

Chỉ cần dưỡng thương cho tốt, sau này không có bất kỳ ảnh hưởng gì cả.

Con nói tin tức này cho nương của con và đại tẩu, nữ nhân ở nhà nhát gan, con đừng hù dọa bọn họ."

Dừng một chút, ông lại nói: "Được rồi, để ta đích thân nói với bọn họ, bọn họ tin lời của ta hơn."

"Đại Ngưu ổn rồi?" Lý Thúc Hà thở dài nói: "Cha, y thuật của cha như thần, con thấy ngự y trong hoàng cung cũng không sánh bằng cha."

Lý Đại Thành cười ha ha: "Nếu thật như thế, ta phải đi treo bảng hiệu ghi là "Thần tiên sống"."

Trong lòng của ông phấn chấn, cũng vui vẻ nói đùa với Lý Thúc Hà.

Mà sau khi Lưu thị và Vương thị biết chuyện lại rối loạn một phen, nếu không phải Lý Đại Thành nói với bọn họ Đại Ngưu còn yếu cần phải tịnh dưỡng thì bọn họ sẽ vây quanh giường không rời một khắc nào.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.