Phần lớn nạn dân tràn vào quận Trạc Dương, ngay cả huyện Bình Ninh của chúng ta cũng có không ít nạn dân."
Hương lão râu trắng phản bác: "Hoàng quyền cao ngút, nếu chúng ta vô cớ rải lời đồn, chẳng lẽ không phải bất kính với hoàng thượng sao."
Vị hương lão cuối cùng gật đầu: "Quận Loan An ở phương bắc hỗn loạn như Địa Ngục nhân gian.
Trạc Dương chúng ta, tìm mấy thanh niên trai tráng nhanh đi nghe ngóng.
Nếu mục đích của bọn họ chỉ là bắt người, chúng ta phải quyết định sớm hơn."
Lý Bá Sơn thấy Tam lão không muốn báo cho đám người ngay, vội nói: "Lời tiểu bối nói câu nào cũng là thật, tuyệt không hề nói dối.
Đám người kia khí thế hung hăng, nếu như chờ tìm hiểu tin tức xong sợ sẽ trễ."
Tam lão râu trắng nói: "Bá Sơn, ngươi còn nhỏ, gặp chuyện dễ bối rối.
Chúng ta đời đời kiếp kiếp ờ trấn Hạ Hà, ăn muối còn nhiều hơn ngươi ăn cơm.
Mặc dù triều đình thế lớn nhưng mọi thứ đều có pháp luật, có lẽ sẽ không tự tiện bắt người, thoải mái đi."
Lưu đại cữu vỗ bàn một cái, lớn tiếng nói: "Cháu trai ta đã báo cáo chuyện này, là mấy người không nghe khuyên bảo.
Nếu có chuyện xấu xảy ra, ta và cháu trai không liên quan gì cả."
"Lưu đồ tể, chúng ta biết tâm ý của Bá Sơn, không phải là giấu diếm mà là liên lụy sâu xa, phải làm việc thận trọng."
Sau khi bọn họ đi, Tam lão râu trắng cười nhạo nói: "Chỉ nghe người người Lý gia nói một câu mà chúng ta đã tập hợp đám người, chẳng phải là trò đùa sao."
Lý Bá Sơn và Lưu đại cữu cùng về nhà, mặc dù Lý Bá Sơn cảm thấy sau khi điều tra xong chuyện bắt lính hơi không ổn nhưng vẫn hiểu được sự khó xử của đám người.
Ở thời đại hoàng quyền lớn hơn trời này, tuy nói hoàng quyền không hạ huyện, lễ pháp tông tộc trói buộc mọi người nhưng tông tộc vẫn phải cân nhắc sự uy hiếp của hoàng quyền.
Lưu đại cữu nói: "Bá Sơn, đám người này cứ như thế, làm việc lo trước lo sau, không thẳng thắn gì cả, nhất định phải để lửa cháy đến nơi mới nhích mông."
Lý Bá Sơn nói: "Đại cữu, chẳng qua con cảm thấy hơi hoang đường.
Con của con còn nằm trên giường không rõ sống chết, cũng hiểu đám quan binh kia không phải người lương thiện, nào có thể nói đạo lý với bọn chúng.
Đại cữu, con thấy chúng ta nên chuẩn bị sẵn sàng."
Lại nói: "Không bằng chuẩn bị thêm lương thực, không biết khi nào hạn hán kết thúc.
Thuế má càng tăng, đến lúc đó lương thực vô cùng quý giá."
Lưu đại cữu nói: "Nói có lý, từ trước đến nay trấn Hạ Hà của chúng ta mưa thuận gió hòa, hiếm khi có nạn đói.
Nếu như trời tiếp tục không mưa, chỉ sợ giá lương thực tăng cao."
Lý Bá Sơn và Lưu đại cữu trở về nhà mình, trên đường đi vô cùng lo lắng.
Bởi vì từng bị quan binh uy hiếp trực tiếp nên Lý Bá Sơn hiểu đám người kia sẽ không để ý đến sự sống chết của bách tính, Mà nhóm Tam lão đã sống an ổn quá lâu, mặc dù biết ông nói tình hình thực tế nhưng trong lòng không hề muốn tiếp nhận.
Lý Đại Thành nhìn thấy Lý Bá Sơn trở về, vẻ mặt ủ rũ, hiểu ra lần này đi không có kết quả tốt.
"Bá Sơn, mau vào đi thôi."
"Cha, Tam lão nói sẽ phái người vào huyện hỏi thăm một phen."
Lý Đại Thành vuốt râu: "Ta đã sớm đoán được là như thế, Bá Sơn, chúng ta không thẹn với lương tâm là được."
"Trấn Hạ Hà đã lâu không trải qua mưa gió, nhiều lắm chỉ là thời gian qua chịu khổ, chịu một chút vẫn sống tiếp được.
Từ xưa lao dịch đều là đại sự, ngày xưa trấn Hạ Hà cũng có nhưng chưa khi nào có chuyện bắt người lung tung.
Cho nên bọn Tam lão làm như thế cũng hiểu được.
Chỉ là…"
Lý Bá Sơn vê râu: "Ta cảm thấy thiên hạ sẽ đại loạn."
"Cha, sao cha biết?"
Lý Đại Thành lắc đầu: "Có lẽ bận rộn, khô hạn, chiến loạn lại thêm triều đình không quan tâm, quan lại hoành hành bá đạo, dân chúng lầm than, thế cục không muốn loạn cũng khó.
Bá Sơn, ta thấy chúng ta phải sớm tính toán, chuẩn bị nhiều lương thực một chút.
Ai biết làm sao tính được số trời, phải ứng đối trước tốt hơn."
Lý Đại Thành lại gọi Lý Thúc Hà tới.
"Thúc Hà, gần đây con đừng đợi ở nhà, đi dạo bên ngoài thêm đi, tìm bọn Trụ Tử trò chuyện."
Lý Thúc Hà gãi gãi đầu, không hiểu.
"Vì sao thế? Có phải cha ghét bỏ con ở nhà ăn không ngồi rồi?"
Lý Đại Thành bị hắn chọc cười, bất đắc dĩ nói: "Nhà ta xảy ra chuyện lớn như thế, con có thể kìm nén được không muốn tìm người nói chuyện sao?"
Hai mắt Lý Thúc Hà tỏa sáng: "Con hiểu, Tam lão không muốn nói cho đám người, nhưng chúng ta bàn tán bọn họ không quản được, vậy con đi."
Lý Đại Thành căn dặn nói: "Có một chuyện con phải nhớ rõ, đừng kéo Đại Ngưu vào, nên nói thế nào con tự suy nghĩ đi."
Lý Thúc Hà vỗ ngực một cái: "Yên tâm đi, cha, con có ngốc cũng sẽ không kéo Đại Ngưu vào."