Ngược lại là ngươi, đi theo bên cạnh tướng quân, thứ tốt không hiếm thấy chứ?”
Binh lính trẻ tuổi lắc đầu: "Đi theo tướng quân không chạm được vào gì cả!”
Vương lão Tam đến gần binh lính trẻ tuổi: "Ta nói, ngươi quanh năm đều đi theo bên cạnh tướng quân, ngươi có biết kế tiếp chúng ta muốn đi nơi nào không?”
"Mẹ kiếp, huynh nói như kiểu ta là kẻ nhiều chuyện vậy? Đó rõ ràng là tướng quân tín nhiệm ta." Người lính trẻ phản bác.
Vương lão tam nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng ố vàng: "Đừng tức giận, ngươi thật sự là không đùa giỡn nổi.
Đoán thử xem tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?”
Người lính trẻ xách quần xong, thuận tay túm lấy một cọng cỏ đuôi chó, nghiến răng trong miệng, nghiêng đầu nói: "Có thể đi đâu được nữa, đi quận Loan An ở phía bắc đánh giặc với người khác, trong quận Loan An lại có phản quân.”
"Quận Loan An này so với quận Bộc Dương còn thảm hơn, ta nghe nói từ năm ngoái chưa từng có mưa, hoa màu trong đất đều khô chết, người của một quận đua nhau chạy trốn, còn lại có thể không phản sao? Ngược lại còn có một con đường sống, không phản chính là một con đường chết.”
Vương lão tam cũng không chú ý, đứng mệt mỏi liền đặt mông ngồi trên mặt đất, cởi giày vải bị rách lộ ra ngón chân, đổ ra hòn đá nhỏ bên trong.
Lòng sông phát ra vài âm thanh nhưng nhanh chóng yên tĩnh lại.
Hắn thuận miệng phụ họa nói: "Đúng vậy, đều là dân chúng giống như chúng ta, ai không phải là một khối thịt rơi xuống trên người cha mẹ, nếu không phải xã hội này bức người vào đường cùng, ai nguyện ý phản? Đánh người của mình thật sự là không có ý nghĩa.”
Binh lính trẻ hiển nhiên bị xúc động đến thương tâm: "Lúc ta rời khỏi nhà mới mười lăm, trong nhà nghèo không nộp được thuế, chỉ có thể bị bắt tới làm lính, năm sáu năm trôi qua, trong nhà ngay cả một tin tức cũng không có.”
"Chung quanh quận Bộc Dương một vòng đều đang đánh giặc, chỉ có quận Bộc Dương coi như còn tốt một chút, binh lính và lương thực chẳng phải từ quận Bộc Dương ra sao? Ta nghe tướng quân nói, lần này vốn cũng không trông cậy vào việc chinh phạt từ huyện Bình Ninh bao nhiêu người, chủ yếu nhất là lương thực.”
“Lần này chúng ta có một vụ thu hoạch lớn, đủ cho các huynh đệ ăn một thời gian.
Tướng quân thật nhân nghĩa, thấy chưa, lương thực vừa đoạt được liền xuống nồi lấp đầy bụng cho chúng ta.”
Vương lão Tam một lần nữa mang giày vào, nói: "Vẫn là tướng quân có tầm nhìn xa trông rộng, biết chạy tới huyện Bình Trữ.
Trong quận Bộc Dương cũng chỉ có tình thế ở phía Nam huyện Bình Ninh tốt hơn một chút.
Thấy chưa, giày trên chân ta là vừa rồi đi tới trấn kia cướp được, ta đây từ khi sinh ra vẫn chưa được mang giày vải bao giờ.”
Binh lính trẻ nói: "Không phải tướng quân có tầm nhìn xa trông rộng, là chúng ta vốn gần Bình Trữ, ta nghe tướng quân nói, Triệu tướng quân cùng Tạ tướng quân cũng đều sắp đến Bình Trữ, bọn họ đến vừa chiêu binh vừa lấy lương thực, nhất là Tạ tướng quân, bị phản quân phục kích, thương vong thảm trọng, khẳng định phải bắt không ít người từ huyện Bình Trữ.
Đến lúc đó huyện Bình Trữ này không biết biến thành cái dạng gì nữa.”
"Đi, trở về, phải dựng bếp rồi, Triệu Lục là người tham lam, chúng ta đến muộn chắc ngay cả một chút đồ cũng không còn.”
Binh lính trẻ tuổi cũng vỗ vỗ đất trên người đứng lên, tiện tay ném cỏ đuôi chó xuống sông: "Nghe nói Triệu Lục ở huyện Bình Trữ đâm người?”
Vương lão tam cảm khái: "Cũng không hẳn, người y đâm vẫn là một thiếu niên nhỏ, nhìn cũng chỉ hơn mười tuổi, đâm xong còn không cho người ta đi khám đại phu, nói không chừng hiện tại người đã chôn rồi.
Một đứa trẻ tốt như thế, đứa trẻ đó trạc tuổi đứa con lớn của ta, lớn lên trắng trẻo sạch sẽ, nhìn rất thư sinh.”
"Ta đã hỏi Triệu Lục, Triệu Lục nói y không muốn nhìn thấy người ta sống tốt hơn y.
Thật sự là một tiểu nhân âm hiểm, chúng ta phải cách xa hắn một chút, bằng không không chừng ngày nào đó đã bị y bán đi.
”
Hai người nói xong đi xa.
"Thật sự là thối chết rồi." Khoảnh khắc Vương lão nhị cởi giày, Lý Thúc Hà quả thực cho rằng mình sẽ bị hun chết.
Lý Trọng Hải lặng lẽ chuyển đến bên cạnh Lý Bá Sơn, dùng thanh âm chỉ có một người có thể nghe thấy nói: "Huynh xem, Triệu Lục kia có phải là người đâm Đại Ngưu hay không?”
Lý Bá Sơn nghiến răng nghiến lợi nói: "Chắc chắn là đúng rồi, đáng hận chính là thủ phạm ở ngay trước mắt, ta lại không có biện pháp báo thù cho Đại Ngưu.
”
Lý Trọng Hải an ủi: "Còn núi xanh, không sợ không có củi đốt.
Chờ sau này có cơ hội, chúng ta lại tìm Triệu Lục kia báo thù, hiện tại việc cấp bách, vẫn nên nghỉ ngơi hết đêm này đi.”