Trần thị kéo Ngư Nương lại, dùng lược của khách điếm hung hăng chải chuốt cho nàng, lại buộc thêm hai bím tóc, sau đó dùng dây thừng quấn chặt.
"Như vậy là được rồi, tóc bết thì làm sao, trên đường chạy nạn con xem còn ai chú ý tới nữa?"
Ngư Nương thè lưỡi, chạy đến dưới lầu khách điếm nhìn một vòng, tất cả mọi người đều nhếch nhác, không chỉ là đầu tóc, quần áo mà giày dép cũng như vậy.
Ngay cả đại ca Lý Tử Yến mà nàng cảm thấy là người đẹp nhất trong nhà mình cũng không còn phong thái ngày thường.
Xem ra trên đường chạy nạn tất cả mọi người đều giống nhau, trong lòng Ngư Nương bỗng chốc thoải mái hẳn ra.
Đúng lúc này, cửa phòng số 1 Thiên Tự lầu ba mở ra, một thiếu niên mặc một thân y phục trắng như tuyết bước ra.
Tóc hắn như mực, làn da trắng nõn, những câu thơ hiện lên trong đầu Ngư Nương phảng phất thoáng cái đã tìm được chân nhân.
So với mọi người nhếch nhác, thiếu niên này có thể nói là một cỗ "thanh lưu" trên đường chạy nạn.
Ngư Nương nhìn thoáng qua Lý Tử Yến.
Lý Tử Yến đang gặm bánh lớn.
......
Lý Tử Yến, ngươi bị so sánh rồi.
Hôm nay điểm tâm vẫn là bánh lớn khô cứng, bởi vì có nhiều người mà một bữa cơm tốn những mấy lượng bạc cho nên chỉ có tối hôm qua mệt mỏi mới xa xỉ một phen thôi.
Ngư Nương đưa mắt nhìn thiếu niên kia lên xe ngựa, rời khỏi khách điếm.
Đây là người có dáng vẻ ôn hoà nhất mà nàng từng gặp kể từ khi trọng sinh.
Ngư Nương cảm thán, thật tiếc lại là nam nhân, nhìn khuôn mặt kia khiến nàng cảm thấy ngay cả bánh lớn hình như cũng không khó ăn đến vậy.
Ngư Nương một lần nữa ngồi trên xe lừa trải đầy rơm rạ, nhéo nhéo mặt Nhị Nha: "Tỷ dạy muội làm con sâu nhỏ, Nhị Nha đã biết làm chưa?" Nhị Nhà hôm nay búi hai búi tóc nhỏ, chớp chớp đôi mắt ngập nước tội nghiệp nói: "Đại tỷ, Nhị Nha quá ngu ngốc, không học nổi."
Lòng của Ngư Nương cũng bị ánh mắt của Nhị Nha làm cho mềm nhũn đến rối tinh rối mù, nàng dịu dàng nói: "Không sao đâu, tỷ sẽ dạy lại cho muội lần nữa.”
Cố thị ở một bên vuốt ve bụng mình, nói: "Ngư Nương chiếu cố Nhị Nha tốt thật đấy, về sau đứa bé trong bụng ta nói không chừng cũng phải phiền tới Ngư Nương chăm sóc rồi."
Ngư nương không tiếp lời, nàng chăm sóc Nhị Nha là bởi vì yêu thích, về phần hài tử của Cố thị, cũng đâu phải là nghĩa vụ của nàng?
Mặt trời lại dần lên cao, Ngư Nương có chút buồn ngủ, xe lừa bỗng chạy qua tảng đá nhỏ, Ngư Nương lập tức bị đánh thức.
Nàng xoa xoa bả vai, gạt rơm lúa trên người ra hỏi Lý Bá Sơn đang chạy xe đằng trước: "Đại bá, khi nào thì chúng ta có thể dừng lại nghỉ ngơi?” Lý Bá Sơn nói: "Nhanh thôi, cha cháu nói rằng chỉ cần đi qua sườn núi phía trước là có một cây cổ thụ, lát nữa chúng ta sẽ dừng lại ở đó nghỉ ngơi.” Ngư Nương vịn xe lừa đứng lên nhìn về phía trước, cách đó không xa quả nhiên có một sườn núi thoai thoải, xa xa nhìn lại thấy đỉnh sườn núi có màu lá xanh, hẳn là cây hòe già ở phía bên kia sườn núi.
Lý Bá Sơn vội vàng đánh lừa chạy lên dốc, xe lừa chở đầy người và hành lý, con lừa có vẻ đã cố hết sức, chật vật mãi cũng không lên được.
Ngư nương chủ động đề nghị: "Đại bá, không bằng chúng ta xuống trước đi, chờ qua dốc rồi mới ngồi xe lừa.”
Lý Bá Sơn cười nói: "Xem ta này, vội vội vàng vàng quên không để cho mọi người xuống trước."
Ngư Nương nhảy xuống xe lừa, sau đó lại ôm Nhị Nha xuống.
Theo lẽ thường mà nói, một tiểu hài tử mới sáu tuổi không thể ôm nổi một hài tử lớn như vậy, có thể là do hôm nay ánh trăng quá sáng, thân thể Ngư Nương từ trước đến nay so với hài tử bình thường đều tốt hơn, cho nên mới dễ dàng ôm Nhị Nha xuống như vậy.
Chân nương Trụ Tử đi đứng không tiện, vịn xe lừa chậm rãi đi xuống, Ngư Nương đành ôm Nhị Nha ở một bên, vội vàng tiến lên đỡ lấy tay bà ấy.