“Anh nhìn mẹ chúng mình đi, đối xử với Quân Tử quả là khác biệt.
Chúng ta hầu hạ mẹ ăn uống, nào có có lỗi gì với mẹ chứ? Nhưng kết quả thì sao, mẹ có cái gì tốt cũng chỉ nhớ đến Quân Tử.
Quân Tử trở thành như thế mà mẹ còn muốn đưa tiền cho chú ấy.
Việc này cũng quá bất công rồi!”
Lý Chí Cương ngồi trên ghế nghe Nghiêm Tú Tú oán giận, không nói dù chỉ một câu.
Nhưng Nghiêm Tú Tú vừa thấy dáng vẻ im lặng đó của anh ta thì càng bực bội hơn.
Cô ta không kìm nổi mà hung hăng đánh lên người Lý Chí Cương một cái.
Cái đánh này dùng không ít sức lực, Lý Chí Cương suýt nữa ngồi không vững, ngã ra khỏi ghế.
Lúc này anh ta cũng nổi giận theo: “Sao cô lại có lòng dạ hẹp hòi như vậy chứ! Cứ mãi nhớ nhung chút tiền đó của mẹ.
Mẹ thích cho ai thì cho, tôi quản được chắc!”
Vốn dĩ Nghiêm Tú Tú còn hơi áy náy vì cái đánh lúc nãy của mình, nhưng Lý Chí Cương vừa nói như thế, cô ta càng tức giận hơn: “Sao không được quan tâm chứ? Anh không phải con trai của bà sao? Dựa vào cái gì chỗ tốt đều cho nhà chú hai chiếm, còn nhà chúng ta thì cái gì cũng không có!”
Lý Chí Cương bị Nghiêm Tú Tú ồn ào khiến cho tâm phiền ý loạn.
Anh ta cũng chẳng thèm tiếp tục tranh cãi với Nghiêm Tú Tú nữa.
Dù sao chuyện này cũng không phải lần đầu, vậy có thể làm gì được chứ? Mẹ anh ta muốn thiên vị, anh ta có cách nào chứ!
Anh ta dứt khoát nằm lên trên giường, quay lưng với Nghiêm Tú Tú ngủ một giấc.
Nghiêm Tú Tú tức đến nỗi muốn đá người xuống đất nằm.
Lần nào cũng vậy, đụng đến chuyện rắm gì cũng không dám đánh một cái, cứ leo lên giường nằm.
Đồ hũ nút như anh ta sao mà bì được lời ngon tiếng ngọt của Lý Chí Quân.
Bây giờ trong cái nhà này, nếu không phải có cô ta chống đỡ, chưa biết chừng tiền riêng của hai ông bà già đều lén lút đưa cho nhà chú hai luôn rồi.
Không được, cô ta nhất định không thể để cho chuyện này xảy ra.
Thế là cô ta lại kêu Lý Tiểu Phương qua đây, cẩn thận dặn dò một lượt.
Lý Chí Cương quay lưng về phía cô ta thật ra cũng không hề ngủ.
Anh ta chỉ là không muốn tiếp tục tranh cãi loại chuyện này với Nghiêm Tú Tú nữa.
Chuyện Nghiêm Tú Tú dặn dò Lý Tiểu Phương đương nhiên anh ta cũng nghe thấy.
Biết rõ việc này không đúng nhưng anh ta không mở miệng ngăn cản.
Có lẽ, trong lòng anh ta cũng bất mãn.
Dựa vào gì chứ? Đều là con trai của cha mẹ, nhưng cha mẹ lại chỉ cưng chiều một mình thằng hai không nên thân đó.
Anh ta không ngại giúp đỡ em trai một chút nhưng anh ta lại để bụng thái độ của cha mẹ đối xử hoàn toàn khác nhau giữa hai anh em họ.
Lý Chí Quân ra khỏi nhà Tạ Quế Hoa liền đi thẳng về nhà.
Khi vào trong nhà, đúng lúc Tạ Lan Hương làm xong bữa tối.
Bữa tối không khác gì mọi khi, mười mấy củ khoai lang, một đĩa dưa muối Tạ Lan Hương tự muối.
Sau khi Tạ Lan Hương nhìn thấy Lý Chí Quân tiến vào nhà mới nói với mấy đứa trẻ một câu: “Ăn cơm thôi.”
Lúc này mấy đứa trẻ mới duỗi tay lấy khoai lang, ăn chung với dưa muối rất ngon lành.
Lý Chí Quân vừa nhìn thấy bữa tối thô sơ trên bàn, lần nữa hiểu sâu hơn về mức độ nghèo nàn của gia đình này.
Anh chậm rãi ngồi xuống, cầm lấy một củ khoai lang đỏ bắt đầu ăn.
Khoai lang đỏ rất ngọt, rất bở, vị thật sự khá ngon.
Dưa muối Tạ Lan Hương muối bỏ rất nhiều ớt, trông đỏ au, vô cùng kích thích vị giác.
Chỉ có dưa muối với khoai lang, Lý Chí Quân cũng đã quét sạch hai củ khoai đỏ lớn.
Thật ra anh vẫn còn hơi đói.
Nhưng thấy khoai lang đỏ trên bàn không còn nhiều lắm, anh nhớ đến chuyện hồi trưa nên khống chế sức ăn của mình.
Anh sợ rằng mình ăn quá nhiều, chắc chắn Tạ Lan Hương và mấy đứa nhỏ sẽ không ăn đủ, sẽ có người phải chịu đói.