Cuối cùng, vẫn là Tạ Quế Hoa chỉ đường cho cô, Lý Tô mới có thể thuận lợi mang người trở về.
Đương nhiên dọc đường đi, cô nghe không ít tiếng mắng chửi của Tạ Quế Hoa.
Tạ Quế Hoa gả cho Lý Xuân Hỉ của thôn nhà họ Lý, sinh hai người con trai, ba người con gái.
Con trai đều cưới vợ rồi, toàn bộ con gái cũng đã gả ra ngoài.
Trước mắt, bà đang sống cùng với người con trai đầu là Lý Chí Cương.
Khi vừa mới đến nhà Lý Chí Cương, bọn họ đang ở trong phòng dọn bàn và dọn đồ ăn.
Lý Chí Cương và vợ Nghiêm Tú Tú thấy mẹ chồng Tạ Quế Hoa đã trễ thế này còn chưa trở về, sai con trai Lý Hồng Kỳ đi gọi người.
Lý Hồng Kỳ đang chuẩn bị đi thì thấy được Lý Tô ôm Tạ Quế Hoa vào nhà.
Nghiêm Tú Tú vừa thấy Tạ Quế Hoa như vậy, cực kỳ khẩn trương hỏi: “Mẹ, mẹ làm sao thế?”
Lý Tô ở cạnh đó nghe vậy, nhanh chóng cúi thấp đầu.
“Không sao, hoảng sợ làm cái gì, còn không phải đi đường té ngã một cái sao?”
Lý Tô nghe vậy, kinh ngạc nhìn thoáng qua Tạ Quế Hoa.
Cô không rõ tại sao Tạ Quế Hoa nói dối thay cô.
Cô nào biết ở trong lòng Tạ Quế Hoa, con trai mình làm sai thì mình có thể dạy dỗ, đến nỗi con dâu thì vẫn bỏ qua đi.
Dưới sự giúp đỡ của Nghiêm Tú Tú, Lý Tô cẩn thận đặt Tạ Quế Hoa lên trên ghế.
Lúc này, Lý Xuân Hỉ và Lý Chí Cương cũng vây quanh lại đây, dò hỏi Tạ Quế Hoa bị làm sao vậy.
Bà trả lời bọn họ vẫn là câu không cẩn thận té ngã thôi.
Lý Tô xấu hổ đứng ở bên cạnh.
Căn bản là cô không biết bản thân nên đi đâu hay nên ở lại đây.
Con gái của Nghiêm Tú Tú là Lý Tiểu Phương bây giờ đã bảy tuổi, cô bé đang ôm một chồng chén đũa đến đây.
Tạ Quế Hoa vừa nhìn đã biết chỉ có sáu cái chén.
Vì thế bà nhanh chóng nói: “Cháu đi lấy thêm một bộ chén đũa ra đi.
Cháu không thấy được chú Hai của cháu cũng đến đây à?”
Buổi tối nhà họ Lý ăn đậu hũ chiên thơm, cho ít thịt miếng vào, hơn nữa xào chung với ớt hiểm đỏ, là món ăn ngon hiếm có ở nhà họ Lý.
Đây cũng là do gần đây hái hoa kim châm quá vất vả, cho nên Nghiêm Tú Tú cố ý dặn người từ Cung Tiêu xã mua về cho cô ấy.
Lý Tiểu Phương bị bà nội chỉ huy có chút không vui lắm.
Tuy rằng cô bé tuổi khá nhỏ nhưng trí nhớ cực kỳ tốt.
Chỉ cần cô bé nhớ lại thì cô bé biết mỗi lần chỉ cần chú hai vừa lên bàn của nhà cô bé, đồ ăn ngon trên bàn có ít nhất hơn một nửa là tiến vào trong bụng của anh ta.
Lý Tô vừa thấy Lý Tiểu Phương bĩu môi đi cầm chén đũa, vì thế cô nhanh chóng xua tay: “Không cần, thật sự không cần.
Con đi ngay đây.”
Nói xong, cô chạy nhanh ra ngoài.
Mấy người trong nhà Lý Chí Cương hai mặt nhìn nhau, tại sao cảm thấy Lý Chí Quân hôm nay có chút không giống với mọi hôm?
Tạ Quế Hoa vốn là đau lòng đứa con trai nhỏ, muốn giữ anh lại để ăn mấy miếng cơm ngon.
Ai biết đâu đứa con trai nhỏ căn bản không cảm kích, xoay người lập tức trốn đi.
Vì thế bà không nhịn được nhỏ giọng oán giận vài câu.
Lý Tô sau khi chạy ra khỏi nhà Lý Chí Cương lập tức dừng lại, bởi vì cô không biết nên chạy đi đâu.
Lúc này trời đã hơi tối, bầu trời treo đầy ngôi sao, còn có thể nhìn thấy không ít đom đóm.
Nếu là trước đây Lý Tô nhất định sẽ cảm thán một câu, bầu trời đêm thật đẹp.
Nhưng lúc này đây, nội tâm cô vô cùng sợ hãi.
Đến bây giờ cô vẫn chưa rõ rốt cuộc bản thân tại sao lại đi vào nơi này.
Chính yếu là cô phát hiện một vấn đề rất đáng sợ.
Cơ thể của cô, dường như có nhiều hơn một thứ.
Vào ban ngày quá mức khiếp sợ nên cô đã quên đi kiểm tra.
Lúc này Lý Tô run rẩy, đôi tay sờ xuống.
Khi cô chạm vào thứ đó, cả người cô liền không ổn.