Đầu tiên phải đi xem nhà, Trình Hoan trong lòng tự có vài lựa chọn, nhưng mà cụ thể như thế nào thì vẫn phải đến tận nơi xem.
Đi xem nhà mang theo Tinh Tinh không tiện, để cậu một mình ở nhà lâu như vậy Trình Hoan lại không yên tâm, cô đã giao hẹn với Tinh Tinh, mỗi ngày sẽ ra ngoài hai tiếng đồng hồ, sau đó sẽ về nhà với cậu.
Cậu nhóc không được ai dạy dỗ, rất nhiều điều vẫn chưa hiểu hết, Trình Hoan dùng tất cả thời gian còn lại để dạy bảo cậu.
Cũng chẳng phải là đạo lý cao thâm gì, chỉ là một vài kiến thức đơn giản trong cuộc sống thường ngày, ví dụ như gặp người khác nên chào hỏi thế nào, bị lạc đường thì nên hỏi ai, cháy nhà thì phải làm gì, …
Tinh Tinh cũng rất thông minh, căn bản dạy hai lần là biết rồi, Trình Hoan còn phát hiện cậu cực kỳ nhạy cảm với những con số, mười một chữ số điện thoại, nói một lần liền nhớ, kim trên đồng hồ học xem vài lần liền biết chỉ mấy giờ.
Quả không hổ là con trai của nam chính!
Buổi tối, Trình Hoan tắm cho Tinh Tinh xong, nói cho cậu một tin: “Ngày kia chúng ta sẽ chuyển nhà.”
Cô đã xem mấy ngày, cuối cùng cũng đã quyết định được chỗ ở mới.
Căn nhà mà cô nhìn trúng là một căn nhà mới, đã có sẵn đồ đạc, được một cặp bố mẹ chuẩn bị cho con ở sau khi kết hôn. Kết quả đôi vợ chồng sắp cưới kia trước khi đăng ký giấy kết hôn hai ngày thì cãi nhau rồi chia tay, cậu con trai tức giận đi ra nước ngoài, nói tạm thời sẽ không về.
Căn nhà mới chưa có ai ở, để trống cũng lãng phí, hai vợ chồng họ bàn bạc, quyết định cho người ngoài thuê.
Vị trí tiểu khu đó khá ổn, được xanh hóa cũng tốt, mới thành lập chưa bao lâu, xung quanh từ cấp mầm non đến phổ thông đều đủ cả. Trình Hoan đã đi nghe ngóng, đều là những ngôi trường có chất lượng không tồi, nếu như thuận lợi thì có thể tiếp tục học ở đó. Sau này có tiền, cũng có thể mua một căn nhà ở đó luôn.
Nhà tốt, giá thuê chắc chắn không rẻ, căn nhà 80 mét vuông, tiền thuê một tháng là năm nghìn tệ, cọc một tháng, trả một tháng, một vạn tệ liền tiêu hết nhanh như vậy.
Lúc ký hợp đồng trả tiền Trình Hoan rất vui mừng, nhưng vừa đi ra nhìn số dư trong tài khoản ngân hàng lại bắt đầu đau lòng. Có điều cô có đau lòng thì cũng chỉ là đau lòng trong phút chốc, nhà nhất định phải chuyển, chỗ tiền này sớm muộn cũng phải tiêu, tiêu rồi thì đi kiếm lại là được.
Bây giờ Tinh Tinh càng thân thiết với mẹ hơn rồi, chỉ mong ngày ngày được ở bên cạnh nhau, nhưng mẹ ngày nào cũng đi xem nhà, đi rồi thì trong nhà chỉ còn lại mình cậu, Tinh Tinh không thích ở một mình.
So với Trình Hoan, cậu nhóc chẳng có mấy hứng thú chuyện chỗ ở, thái độ có cũng được mà không có cũng được, so với việc đổi chỗ ở, cậu có hứng thú với lịch trình ngày mai của Trình Hoan hơn.
“Thật tuyệt quá!” Cậu chỉ nói qua loa, sau đó hỏi điều mà mình quan tâm nhất: “Vậy ngày mai mẹ sẽ ở nhà cùng với Tinh Tinh sao?”
“Vẫn chưa được đâu.”
Nghe thấy câu trả lời này, gương mặt cậu nhóc tràn đầy thất vọng.
“Thôi được rồi.” Cậu nhóc như ông cụ non thở dài một hơi: “Người lớn thật là bận rộn, con biết mà.”
“Không phải mẹ bận, mà là chúng ta bận.” Trình Hoan ôm Tinh Tinh lên giường rồi bật điều hòa: “Nhà mới còn thiếu rất đồ, ngày mai chúng ta phải ra ngoài mua.”
Cô miêu tả cho cậu nhóc ngôi nhà mới, vừa nói vừa vẽ lên giấy.
Lúc đi học Trình Hoan đã từng học vẽ một khoảng thời gian, kỹ thuật không phải quá tốt, nhưng để lừa trẻ nhỏ thì vẫn đủ dùng.
Tinh Tinh quả nhiên bị nét vẽ của cô thu hút rồi. Cậu nằm sấp trên giường, nghiêng đầu nhìn tay Trình Hoan, vừa xem vừa cảm thán.
“Mẹ thật giỏi quá đi!”
“Chút chuyện nhỏ ấy mà.” Trình Hoan nhướn mày, nhận lời khen của cậu con trai, cô vẽ nét cuối cùng rồi đưa tờ giấy đến trước mặt Tinh Tinh.
“Phòng mới của chúng ta trông như thế này, còn đẹp hơn cả trên hình mẹ vẽ, Tinh Tinh có thích không?”
“Thích ạ!” Tinh Tinh không do dự trả lời dõng dạc.