Lúc đếm xong chỗ tiền này cũng đã là mười hai giờ hơn rồi, trừ đi tiền vốn, hôm nay cô kiếm được một nghìn sáu trăm tệ, lúc đầu nghĩ hôm nay là ngày đầu mở hàng nên chuẩn bị ít nguyên liệu, sau này phải chuẩn bị nhiều hơn.
Trình Hoan tương đối thỏa mãn với khoản thu nhập này, cô cất tiền vào ngăn tủ rồi khóa lại, miệng ngâm nga câu hát đi tắm rửa, sau khi dưỡng da xong cô lên giường, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tinh Tinh rồi mới tắt đèn đi ngủ.
Bán đồ ăn kiếm được nhiều, nhưng cũng rất bận.
Trình Hoan dần chìm sâu vào giấc ngủ, chưa đến sáu giờ ngày hôm sau cô đã dậy rồi, cô đến phòng bếp cán bột mì, cắt nhỏ nguyên liệu, thấy Tinh Tinh vẫn chưa tỉnh dậy, liền âm thầm ra khỏi nhà, đi mua chút thức ăn.
Chợ thực phẩm vào buổi sáng vô cùng tấp nập, Trình Hoan chạy qua chạy lại mấy quầy, mua được thịt bò, thịt dê, thịt cừu, cá cùng với thực phẩm từ đậu nành, rau xanh, tất cả đều rất tươi mới. Cô mang theo một giỏ đầy “chiến lợi phẩm” về nhà.
Lúc về nhà Tinh Tinh đã tỉnh rồi, đang tự mình mặc quần áo, khoảng thời gian này cậu được dạy bảo rất nhiều điều, đã biết được cách phân biệt mặt trái mặt phải của quần áo, không còn quấn tay áo lên cổ làm cà vạt nữa.
Trình Hoan thấy cậu tự làm được, cũng không giúp đỡ, quay người đi đến phòng bếp chuẩn bị đồ ăn.
Khi cô làm bữa sáng xong, Tinh Tinh đã tự mình rửa mặt và thoa kem dưỡng rồi.
Cậu bóp một ít kem màu trắng ra lòng bàn tay, đưa lên mặt xoa xoa, lại vỗ vỗ, vỗ đủ rồi, cậu đưa tay lên mũi ngửi, chạy đến trước mặt Trình Hoan giơ tay ra: “Mẹ ơi, mẹ ngửi xem thơm chưa này.”
Trình Hoan cũng cúi người ngửi thử: “Ừ, rất thơm.”
Tinh Tinh vô cùng vui vẻ mỉm cười.
Từ khi Trình Hoan mua cho cậu kem dưỡng em bé, nó liền trở thành chương trình nho nhỏ của cậu nhóc, Trình Hoan cũng không ngại phiền phức, mỗi ngày đều Diễn với cậu một màn như vậy, coi như bồi dưỡng tình cảm mẹ con.
Trên bàn cơm, Tinh Tinh tự mình bưng bát múc đồ ăn.
Sáng nay Trình Hoan nấu há cảo, vài chiếc bánh, trong canh có một ít tôm khô, vô cùng thơm ngon.
Một mình Tinh Tinh ăn hết hai mươi chiếc há cảo, ăn xong còn lau miệng ợ một cái.
Cậu sờ chiếc bụng của mình, nhìn Trình Hoan: “Mẹ, hôm nay con không ra ngoài với mẹ nữa.”
Hôm nay Trình Hoan quả thực cũng không định đưa Tinh Tinh đi cùng, nhưng cậu nhóc tự mình đưa ra yêu cầu này khiến cô có chút kinh ngạc, cô đặt chiếc thìa trong tay xuống, lấy một tờ giấy lau miệng: “Tại sao vậy?”
Tinh Tinh chính là đang đợi câu hỏi này, hai tay cậu chống trên ghế, đung đưa hai chân, nét mặt tự hào: “Bởi vì con muốn học những điều mới.”
Trình Hoan: ... Được thôi, rất có sự giác ngộ.
Sau khi biết được kiến thức có thể kiếm được tiền, hứng thú của Tinh Tinh với việc học lại tăng thêm một bậc, cậu chủ động chạy đến trước mặt Tinh Tinh, đếm hết một lượt từ một đến một trăm, còn biết phép tính một cộng một bằng hai.
Trẻ con thích học tập là chuyện tốt, Trình Hoan cũng rất mừng, cô dạy một bài thơ cổ đơn giản, bảo Tinh Tinh đọc theo vài lần, lúc cậu nhóc chăm chú đọc thơ, cô đi ra ngân hàng gửi tiền.
Đi gửi tiền về còn phải chuẩn bị nguyên liệu đầy đủ, còn phải rửa, thái, ướp, xiên, làm xong tất cả cũng phải mất thời gian nửa ngày.
Nấu xong cơm tối, Trình Hoan tắm rửa cho Tinh Tinh, qua nhờ hàng xóm để ý giúp, lúc đi còn không nỡ rời con trai, mãi mới chịu đi mở hàng.
Việc buôn bán của ngày thứ hai thuận lợi hơn nhiều so với ngày thứ nhất, Trình Hoan vừa xếp nguyên liệu ra, chuẩn bị uống miếng nước nghỉ ngơi, liền có khách đến mua.
Bảy tám người ồn ào đi vào sạp, đi đầu là một người cởi trần, đeo dây chuyền vàng, đến gần chỗ Trình Hoan cười nói: “Bà chủ, tôi lại đến ủng hộ việc làm ăn của cô đây.”