“Vậy cô rất vất vả.” Người phụ nữa trẻ tuổi cho rằng chồng Trình Hoan ở nơi khác: “Tôi cùng chồng tôi thêm bà nội ba người nhìn một đứa nhỏ đều mệt, chồng cô còn không ở đây, không phải bị phiền chết à.”
Cô ấy thở dài: “Cô nói nuôi con vừa phí tiền vừa phí tinh lực, chồng là ông chủ chỉ cần vung tay, vậy kết hôn còn có ý nghĩa gì.”
Người phụ nữ nói, trong lời nói lại nói còn may chồng mình phụ trách, Trình Hoan nghe cô ấy oán giận kỳ thật khoe khoang, cười cười không tỏ vẻ.
Cái đồ chơi gọi là đàn ông, ai muốn thì muốn, dù sao cô không tính toán muốn.
Trò chuyện, thời gian trôi qua nhanh, vừa đến 5 giờ, trong nhà trẻ vang lên một tiếng nhạc vui vẻ, phụ huynh ngoài cửa sôi nổi đến gần cổng trường, muốn nhìn thấy con nhà mình đầu tiên.
Trình Hoan bị người ta đẩy lên phía trước hai bước, dùng tay chống đỡ mới không chen đến người khác.
Cô lui sang bên cạnh một chút, từ khe cửa nhìn vào bên trong, không bao lâu liền nhìn thấy có cô giáo mang theo bọn nhỏ ra.
Ngày đầu tiên nhà trẻ sẽ dạy những đứa trẻ này xếp hàng, đi tới cũng có thể miễn cưỡng trở thành một hàng thẳng.
Cổng trường mở ra, giáo viên đầu tiên đi ra, kêu tên tới một vị phụ huynh, một đám đón người đi.
Trình Hoan đợi một hồi lâu mới nghe được tên Tinh Tinh, cô lên tiếng, chen lên phía trước, phụ huynh hai bên nhường một con đường cho cô.
Tinh Tinh đứng ở đằng trước, trong nháy mắt nhìn thấy Trình Hoan liền gấp không chờ nổi mà chạy tới. Trình Hoan ngồi xổm xuống, tiếp được tiểu gia hỏa nhào tới, lại ở trên mặt cậu hôn một cái, đứng dậy giữ chặt tay cậu: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”
Tinh Tinh cõng cái cặp sách nhỏ, vừa đi vừa nhảy, nói buổi chiều mình đã học xong bài một con vịt, về nhà sẽ hát cho cô nghe.
“Được rồi.” Trình Hoan sờ đầu của cậu, lại hỏi cậu kết giao mấy người bạn.
Tiểu gia hỏa đếm đếm trên đầu ngón tay, vươn bốn ngón tay: “Bốn người! Con quen biết Thụy Thụy, Đậu Tương, còn có Ngưu Ngưu, chúng con cùng nhau chơi cầu trượt.”
“Chúng con còn, còn đều 4 tuổi!”
“Thật vậy chăng? Vậy các con cũng thật có duyên.” Trình Hoan cười.
Đoán chừng lại qua một thời gian, đứa ngốc thiêu thân này sẽ biết phần lớn bạn học của cậu đều 4 tuổi.
“Vâng!” Tinh Tinh gật đầu thật mạnh, tuy rằng không biết duyên phận có ý nghĩa gì, nhưng vẫn lặp lại câu: “Chúng con có duyên phận!”
Kể hết một ngày mình nhìn thấy nghe thấy gì, Tinh Tinh lại hỏi Trình Hoan: “Mẹ hôm nay mẹ làm gì?”
Tiểu gia hỏa nhìn cô, đôi mắt sáng lấp lánh, như là chờ mong cái gì đó.
Trình Hoan vừa thấy liền minh bạch đây là có ý tứ gì, cô làm bộ làm tịch mà suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Hôm nay đều ở nhà nhớ Tinh Tinh.”
“Con cũng tưởng mẹ!” Tinh Tinh nhảy dựng lên ôm tay cô, dính lại nói, cười đến đôi mắt đều híp thành một đường.
Về đến nhà, Tinh Tinh biểu diễn cho Trình Hoan xem hôm nay mình học được nhạc thiếu nhi, sau khi được khích lệ liền bắt đầu chạy loạn cả nhà.
Trình Hoan làm xong cơm chiều, gọi cậu tới ăn cơm.
Lúc ăn cơm tiểu gia hỏa cũng không an phận, cậu nhặt một hạt cơm dính trên miệng bỏ vào trong miệng, oán giận đồ ăn trong trường học không ngon bằng mẹ làm.
“Con muốn ăn đồ mẹ làm.”
Trình Hoan cũng muốn cho Tinh Tinh ăn ngon một chút, nhưng nhà trẻ thống nhất cơm canh, cấm mang theo bất cứ đồ ăn gì vào trường, cô cũng không có biện pháp thiên vị Tinh Tinh, chỉ có thể khuyên bảo.
Vì an ủi Tinh Tinh bị đồ ăn đả kích tâm hồn nhỏ, Trình Hoan lại bồi cậu chơi một lúc lâu, chờ đến lúc đi ra ngoài bày quán, đã muộn hơn một giờ so với ngày thường.
Trình Hoan không biết, bởi vì muộn một giờ này, làm cô bỏ lỡ một cơ hội kiếm tiền.