Giang Minh Viễn được di truyền tính cách của cha anh, không ham mê tình dục, thời niên thiếu cũng từng có mấy cô bạn gái, nhưng sau khi cha mất năm mười tám tuổi, toàn bộ tâm trí và sức lực anh đều đặt vào sự nghiệp, kể ra lần thực sự phát sinh quan hệ với phụ nữ, cũng chỉ có một lần đó.
Cậu bé trong bức hình nhìn chỉ khoảng ba bốn tuổi, nếu như thực sự là lần đó, thời gian cũng khá trùng khớp.
Anh cau mày nhìn tấm hình trên điện thoại, nghĩ ngợi một lát, gửi cho Lý Khang Nhất một tin nhắn: [Ảnh này cậu chụp ở đâu vậy?]
Lý Khang Nhất còn đang ở nhà nghĩ cách điều tra rõ chuyện này, sau đó nói với sếp lấy lòng, thì nhận được tin nhắn của sếp, anh ta nằm trên giường lật người bật dậy, nhìn dòng tin nhắn mà mở miệng cười.
Vừa nãy còn giả vờ không quan tâm, bây giờ lộ bản chất rồi chứ gì? Anh ta đắc ý, động tác tay lại không dám chậm chạp, không lâu sau Giang Minh Viễn liền nhận được tin nhắn trả lời.
[Lý Khanh Nhất: Ở quán xiên nướng số 65 đường Trường Ninh, năm nay có lẽ bốn tuổi. Mẹ cậu bé là chủ tiệm, làm đồ ăn rất ngon, cũng rất xinh đẹp, hình như gần đây đang nổi lên.]
[Lý Khang Nhất: Sếp, tôi có hình chụp cô chủ quán đó, anh có cần không ạ?]
Anh ta sợ phụ nữ xung quanh Giang Minh Viễn quá nhiều không nhớ dáng vẻ như thế nào, còn đặc biệt nói thêm một câu.
Giang Minh Viễn quả thực không còn nhớ dáng vẻ của Trình Hoan nữa, đêm hôm đó thần trí anh mơ hồ, tác dụng của thuốc giảm bớt thì lại bận điều tra ai đứng đằng sau, đến lúc xong việc, người đã bị Chu Hằng Viễn đuổi đi rồi.
[Giang Minh Viễn: Ừ.]
Động tác của Lý Khang Nhất rất nhanh, nhận được tin nhắn liền gửi bức ảnh đã chuẩn bị từ trước qua, đằng sau còn kèm theo một vài tư liệu cơ bản về Trình Hoan, ví dụ như tên tuổi gì đó.
Bởi vì nổi tiếng qua live stream, những người đến ăn xiên nướng ít nhiều sẽ nghe ngóng hoàn cảnh của cô, bạn học trước đây của nguyên chủ cũng có vài người đứng nói quen biết cô ấy, vậy nên bây giờ trên mạng, để tìm được tư liệu về Trình Hoan không hề khó.
Có điều những tư liệu này đều rất đơn giản và hạn chế, thông tin sâu hơn thì người bình thường không có ai nghe ngóng được.
Giang Minh Viễn nhận được bức ảnh, quay người liên hệ với một người khác.
Đầu bên kia điện thoại vang lên âm thanh cà lơ phất phơ: “Ôi chao, ngọn gió nào đưa người vô cùng bận rộn như cậu tìm đến tôi đây?”
Giang Minh Viễn không lãng phí thời gian với anh ta, mở cửa nhìn núi nói: “Năm năm trước, người phụ nữ ở Nghi Thành, còn nhớ không?”
“Sao cậu lại nhớ đến cô ta rồi?”Mặc dù thời gian qua đã lâu, nhưng Chu Hằng Viễn ngay lập tức nhận ra người anh nhắc đến là ai, dù sao cũng đã quen biết với Giang Minh Viễn bao nhiêu năm nay, đó là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất anh ta thấy bạn tốt của mình thảm hại như vậy: “Sao nào, qua mấy năm rồi mới nhận ra người ta tốt như nào, không bỏ được?”
Giang Minh Viễn không quan tâm câu nói đùa của anh ta, người bạn tốt này của anh từ trước đến nay vẫn luôn không đứng đắn, nhưng lại có thể tin tưởng: “Cậu còn nhớ cô ấy tên gì không?”
“Cái này cậu còn không nhớ thì làm sao tôi nhớ nổi, tôi chỉ gặp người ta có một lần thôi.” Chu Hằng Viễn bộ dạng uể oải hỏi: “Cậu hỏi cái này làm gì?”
“Có chút việc.” Giang Minh Viễn không nói chi tiết: “Lúc đó cậu cho cô ấy tiền, đáng ra phải có tên chứ?”
“Có thì cũng có.” Nếu như bạn tốt đã nhờ việc, Chu Hằng Viễn cũng không ngại giúp đỡ một chút, anh ta đi đến thư phòng mở máy tính, nói với người ở đầu bên kia: “Đợi tôi tra một chút.”
Sự việc đó xảy ra cách đây chưa đầy năm năm, Chu Hằng Viễn tìm một lúc, cuối cùng cũng tìm ra được trong hàng ngàn liên kết.
“Tìm thấy rồi, tên Trình Hoan, Trình từ hòa trình, Hoan trong hoan hỉ.”
(Trình từ hòa trình: nguyên tác là 禾呈程, 程 Trình là họ của nữ chính, được ghép bởi hai chữ 禾Hòa và呈Trình)
Nghe thấy cái tên bạn tốt nói ra, bàn tay Giang Minh Viễn hơi siết lại, những suy đoán trong lòng khiến cho anh cảm thấy khó thở, anh ấn vào cổ mình, miễn cưỡng nói một câu: “Được rồi, tôi biết rồi, cảm ơn cậu.”
“Hai chúng ta nói cảm ơn làm gì, chỉ cần cậu nói cho tôi lý do cậu tìm người này là được.” Chu Hằng Viễn vẫn không đầu hàng.