Mạc Cẩm Hoa chợt mở mắt ra, run rẩy vươn tay thăm dò ở bên cạnh, sờ đến đầu con trai con gái, nghe tiếng hít thở nho nhỏ của hai đứa bé, cô ra sức thở ra một hơi, từng hình ảnh trong mộng lại hiện ra trong đầu làm cho hô hấp của cô cũng biến thành dồn dập. Không dám nghĩ nữa, cô lau qua loa mồ hôi lạnh trên trán, nằm ở trên giường ngơ ngác, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tỉnh được.
Mấy ngày nay, đây đã là lần thứ ba cô mơ giấc mộng này rồi.
Giấc mộng này quá chân thực, chân thực đến mức giống như cô đã từng trải qua những chuyện bi thảm kia vậy.
Từ nhỏ trừ hay bị bệnh ra thì cuộc sống của Mạc Cẩm Hoa đều tốt hơn những cô gái khác, dù sao cô chỉ có một người em trai, mẹ là giáo viên tiểu học trên trấn, cha là chủ nhiệm của xưởng dệt trên trấn, áo cơm không lo, với lại còn học đến cấp ba nữa.
Nếu không phải vào lúc mười sáu tuổi, bỗng nhiên bị lộ ra chuyện cô và em gái họ Mạc Cẩm Duyệt bị ôm sai từ nhỏ, cô vẫn có thể tiếp tục học cấp ba, sau khi tốt nghiệp vào xưởng làm việc hoặc làm một giáo viên tiểu học, mà không phải mới vừa tròn mười tám tuổi liền lập gia đình sinh con.
Lúc đầu cô vẫn luôn không biết tại sao bà nội lại phải đổi thân phận của cô và em gái họ. Bà ta có nói thương yêu cô, muốn cho cô cuộc sống tốt hơn, nhưng cô không tin, dẫu sao bà nội yêu thương nhất chính là cha nuôi (cậu) của cô, thứ hai chính là cháu trai, mặc kệ nhìn từ góc độ nào cũng có thể nhìn ra được đây là một bà cụ trọng nam khinh nữ, cũng không có bao nhiêu yêu thương đối với con gái, sao có thể thương yêu đứa cháu gái do con gái sinh này.
Nhưng bà cụ này cứ khăng khăng nói sợ cô - đứa cháu gái ngoại - xuống nông thôn chịu khổ với cha mẹ nên mới đổi thân phận của hai đứa bé.
Mẹ nuôi (mợ) hận chết bà nội, con gái bảo bối của mình chịu khổ ở nông thôn mười sáu năm, con gái mà mình thương yêu từ nhỏ lại chính là con gái của chị chồng, mà từ trước đến giờ bà ấy và chị chồng bất hòa, nuôi con gái thay người mình ghét, tất cả đều là tính toán của bà nội, bà ấy thật sự rất hận cả nhà này, thậm chí ngay cả cha nuôi cũng bị liên lụy. Từ đó về sau, cũng không xem bà nội ra gì cả, thậm chí ngay cả tiếng mẹ cũng không gọi.
Tuy cha nuôi (cậu) cảm thấy không đúng, nhưng cũng không nỡ trách cứ vợ, dù sao cũng là do mẹ mình làm sai.
Mạc Cẩm Duyệt trở về nhà họ Mạc, bà nội cố ý để cô ở lại nhà họ Mạc, mẹ nuôi không đồng ý, ánh mắt nhìn cô cũng mang theo chán ghét, cô không thích làm chuyện để người ta ghét, cho nên muốn trở về nhà cha mẹ ruột. Tuy nhiên bà nội cố chấp không muốn cho cô đổi họ, nói mình nuôi lớn cô, nếu cô đổi họ, mình chết cũng không thể nhắm mắt, bất đắc dĩ, cô nghe lời bà nội, vẫn luôn không đổi họ.
Mà trong mơ nói cô là mệnh đại phú đại quý, làm vượng gia tộc gì đó, bà nội bởi vì điểm ấy mà thay đổi thân phận của cô và em gái họ, muốn lấy phúc vận của cô để phù hộ cho nhà họ Mạc không bị tuyệt tự, bởi vì cha nuôi (cậu) mang số mệnh không có con trai. Đã định trước thế hệ này nhà họ Mạc không có người nối dõi.
Mệnh đại phú đại quý gì chứ, cô không tin chuyện này.
Nhưng, cô nghĩ lại khi còn bé, mỗi khi cha nuôi gặp khó khăn, bà nội sẽ kéo cô đi cầu thần bái phật, phù hộ cho cha nuôi tất cả đều thuận thuận lợi lợi, dù lúc ấy phía trên không cho phép, cũng phải kéo cô lén lén lút lút lạy, mỗi khi lạy xong về nhà, cô cũng sẽ mắc bệnh một trấn, lúc ấy tuổi còn nhỏ, không nghĩ nhiều, càng không để ý.
Nghiêm trọng nhất chính là một lần khi mẹ nuôi mang thai, bà nội muốn cô phù hộ cho mẹ nuôi sinh con trai, lần đó cô bệnh nặng suốt một tháng, người cũng gầy không ra hình dạng gì.