Trịnh Cẩm Hoa mới vừa đi đến cửa nhà, Thẩm Thận Ngôn đã dẫn cháu trai cháu gái ra đón, hai đứa bé chạy đến bên cạnh mẹ, một trái một phải ôm lấy chân của cô, hai tay Trịnh Cẩm Hoa xách đồ, cười nhìn bên cạnh: "Hai đứa trẻ này, Thận Ngôn nhanh xách đồ giúp chị với."
Cô cừa nói vừa đưa đồ cho Thẩm Thận Ngôn, còn cô thì một tay dắt theo một đứa trẻ vào nhà, vừa đi cô vừa hỏi thăm Thẩm Thận Ngôn: "Ăn cơm trưa chưa?"
Thẩm Thận Ngôn xách đồ đi đến bên cạnh cô, nở nụ cười nói: "Mới vừa ăn cơm xong, chị dâu ba, chị ăn chưa? Trong nồi đã hết cháo rồi." Cậu nói xong mặt có chút đỏ, chị dâu ba nấu cháo vừa đặc vừa ngon, cậu không chú ý ăn thêm một chút, trực tiếp ăn hết nồi cháo rồi.
Trịnh Cẩm Hoa cười nói: "Ăn hết thì thôi, chị ăn trên trấn rồi, không đói bụng."
Thẩm Thận Ngôn thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Thắng Tiệp dắt tay mẹ, mềm mại hỏi: "Mẹ ơi, mẹ có mua đồ ăn ngon về không?"
Thẩm Thắng Âm nghe được lời của anh trai, trên mặt cũng tràn đầy vẻ mong chờ.
Trịnh Cẩm Hoa nhìn hai đứa trẻ: "Có mua có mua, đều là quỷ nhỏ thèm ăn mà."
Hai đứa trẻ nghe được lời của mẹ có chút hưng phấn, kéo tay ôm bắp chân mẹ dùng sức đi về phía trước.
Mấy người vào nhà, Thẩm Thận Ngôn đặt đồ lên bàn, Trịnh Cẩm Hoa đi đến, lấy kẹo ra, chia xong cho hai đứa bé, lúc chia đến Thẩm Thận Ngôn, cậu khoác tay nói: "Chị dâu ba, em không cần, cho Thắng Tiệp Thắng Âm đi."
Trịnh Cẩm Hoa trừng cậu một cái: "Cầm đi, hai đứa nó vẫn còn."
Lúc này Thẩm Thận Ngôn mới nhận, lột một viên bỏ vào miệng, ngậm ở trong miệng. Thắng Tiệp thấy được, hỏi: "Chú, kẹo ăn ngon không?"
Thẩm Thận Ngôn cười gật đầu, chắc chắn là ăn ngon rồi, nói: "Chú lột cho hai đứa."
Trịnh Cẩm Hoa mặc cho ba chú cháu chơi, cô đứng dậy đi ra sân giặt quần áo, đang bận thì mẹ chồng Trương Thục Bình đến.
Trịnh Cẩm Hoa liếc nhìn bà ta một cái, nói câu mẹ đến ạ, tiếp tục giặt quần áo.
Trương Thục Bình đứng trong sân nhìn mấy lần, hỏi: "Hôm nay sao lại muốn đi chợ?"
Trịnh Cẩm Hoa cũng không có ý định nói chuyện đổi họ cho bà ta biết, càng không nói chuyện theo quân, trong hai ngày này Thẩm Thận Hành sẽ trở về, những chuyện này để anh nói đi, vì vậy nói: “Trong nhà cái gì cũng không có nên đi chợ mua vài thứ.”
Trương Thục Bình ừ một tiếng, mặc dù cảm thấy con dâu tiêu xài phung phí, nhưng đã ở riêng, con dâu sống thế nào, bà ta mặc kệ, muốn quản cũng không quản được, người ta không nghe bà ta khuyên, ngược lại còn cảm thấy bà ta phiền, đợi đến khi con dâu gặp chuyện cần dùng đến tiền thì sẽ biết được hậu quả, dù sao bà ta cũng không có tiền cho con dâu mượn. Bà ta lại đứng một lát, hỏi: "Thận Hành chắc đã gửi tiền về rồi đúng không?"
Trịnh Cẩm Hoa cũng không nói dối: "Gửi về rồi, hôm nay đi lên trấn thuận tiện lấy rồi."
Sắc mặt Trương Thục Bình dịu xuống, nói: "Nếu đã lấy rồi, liền đưa tiền dưỡng lão tháng này cho tôi đi, cô đỡ phải đi thêm một chuyến."
Trịnh Cẩm Hoa lấy nước rửa sạch tay, nhìn bà ta nói: "Hôm nay con có gọi điện thoại với Thận Hành, ngày mai anh ấy trở về, chờ anh ấy trở về sẽ nói chuyện với mẹ sau."
Trương Thục Bình nghe con trai sắp về, vui mừng nói: "Thận Hành sắp về rồi?" Hiển nhiên không có nghe ra chỗ không đúng trong lời nói của Trịnh Cẩm Hoa.
Trịnh Cẩm Hoa gật đầu.
Trương Thục Bình lại nhìn nhà cửa một chút, nói: "Nếu Thận Hành gần về rồi, cô dọn dẹp nhà cửa một chút đi, tránh cho Thận Hành trở về thấy được nhà cửa bẩn thỉu."
Trịnh Cẩm Hoa không kiên nhẫn nhìn bà ta: "Nếu không mẹ giúp con dọn dẹp một chút?" Mỗi ngày cô đều quét dọn nhà cửa, nhìn chỗ nào thấy bẩn, người mẹ chồng này rảnh rỗi đến gây chuyện, chẳng lẽ cho rằng con trai sắp trở về là có thể hô to gọi nhỏ trước mặt cô?
Sắc mặt Trương Thục Bình rất là khó coi: "Đây chính là giọng điệu nói chuyện với mẹ chồng của cô sao? Có có biết lớn nhỏ hay không?"
Trịnh Cẩm Hoa nhìn bà ta: "Con không cảm thấy mình giọng điệu của mình có bất kỳ vấn đề gì, là mẹ suy nghĩ nhiều rồi."
Ánh mắt Trương Thục Bình nhìn Trịnh Cẩm Hoa hơi có chút không tưởng tượng nổi: "Lúc này còn cãi lại tôi? Đi nhìn khắp thôn thử xem, nhìn thử xem con dâu nhà ai dám già mồm với mẹ chồng? Có con dâu như cô sao?"