Ngày hôm sau, một nhà bốn người về nhà mẹ đẻ, Trịnh Cẩm Hoa cầm một cuộn vải bông, năm cân mì sợi, năm cân bột mì, còn có hai cân táo đỏ đựng trong túi xách, đưa cho Thẩm Thận Hành để cho anh xách.
Nhà không có xe đạp, xe đạp Thẩm Thận Hành cưỡi vẫn là của nhà Trương Kiến Bách, một chiếc xe đạp không chở hết ba mẹ con Trịnh Cẩm Hoa, hơn nữa Trịnh Cẩm Hoa còn mang thai, không dám mạo hiểm, cũng may thôn Trịnh gia chỉ cách thôn Thẩm gia ba bốn dặm đường, đi bộ là đến.
Bởi vì trước đó không nói với người nhà mẹ đẻ, sợ đi trễ bọn họ sẽ xuống ruộng làm việc, đến lúc đó trong nhà sẽ không có người, cho nên bọn họ đi tương đối sớm.
Đúng như dự đoán, đến nhà họ Trịnh, người nhà họ Trịnh mới vừa ăn sáng xong, đang chuẩn bị xuống ruộng kiếm điểm công, thấy một nhà Trịnh Cẩm Hoa đến, tất cả đều thả cuốc xuống, trong hoàn cảnh này cũng không có công việc gì làm, trong ruộng mạ đã mọc, cỏ cũng mọc dài rồi, mỗi ngày người trong thôn đều xuống ruộng làm cỏ.
Con gái con rể dẫn con cái đến nhà, Trịnh Quốc Chính và Mạc Văn Tú có chút kích động, chào hỏi con gái con rể, để cho bọn họ vào nhà nghỉ ngơi, Mạc Văn Tú dắt cháu trai ngoại cháu gái ngoại vào phòng lấy kẹo cho hai đứa bé ăn.
Con cái nhà họ Trịnh tương đối nhiều, bảy đứa con, ở nhà họ Trịnh, Trịnh Cẩm Hoa đứng hàng thứ tư, em trai em gái nhỏ tuổi nhất là sinh đôi, đi học ở thị trấn, chị cả, chị hai đã lập gia đình, anh ba Trịnh Cẩm Minh đã cưới vợ, hai đứa bé cũng đã mấy tuổi rồi, em gái năm Trịnh Cẩm Cát tốt nghiệp cấp hai, không thi đậu cấp hai, bây giờ đang ở nhà kiếm điểm công.
Lúc đầu Cẩm Hoa là con gái của nhà cậu, không thường xuyên đến nhà bọn họ, sau đó phát hiện chuyện ôm sai, mặc dù Cẩm Hoa có trở về, nhưng cả năm hơn phân nửa đều ở nhà cậu, quan hệ anh em chị em giữa bọn họ cũng không thân thiết, trái lại còn có chút lạnh nhạt, đối với chuyện Cẩm Hoa trở về nhà, cũng không kích động.
Nhưng nên khách sáo vẫn khách sáo, Trịnh Cẩm Minh kéo ghế cho em gái và em rể.
Sau khi Trịnh Cẩm Hoa ngồi xuống thì thở ra một hơi, vác cái bụng bự này, đi mấy dặm đường đúng là mệt mỏi.
Trịnh Chính Quốc ngồi ở bên cạnh nói với Trịnh Cẩm Minh: "Lấy một trái dưa hấu cắt đi, mấy đứa mệt rồi."
Trịnh Cẩm Minh ôm dưa hấu đi cắt, Trịnh Cẩm Hoa chỉ ăn một miếng nhỏ, dưa hấu là đồ có tính hàn, mang thai không thể ăn nhiều, cô tìm chủ đề nói chuyện: "Là trồng trên đất phần trăm sao?"
Trịnh Cẩm Minh cười nói: "Trồng được mấy gốc, kết quả cũng không nhiều, nếu chờ mấy ngày nữa các em đến thì sẽ không còn nữa, ăn thêm miếng nữa? Vẫn còn."
Trịnh Cẩm Hoa lắc đầu: "Không thể ăn nhiều, chờ hai ngày nữa bọn em có lẽ sẽ theo quân."
Mạc Văn Tú dắt hai đứa bé đi ra khỏi phòng, trong miệng hai đứa bé đều là kẹo, trong tay còn cầm nữa, nghe được lời của Trịnh Cẩm Hoa thì lên tiếng hỏi: "Sao bỗng nhiên lại muốn đi theo quân?"
Trịnh Cẩm Hoa nhìn Thẩm Thận Hành, Thẩm Thận Hành nói: "Cẩm Hoa mang thai sinh ba, cơ sở chữa bệnh ở bộ đội đầy đủ hơn."
Người trong phòng đều kinh ngạc hoảng sợ, Mạc Văn Tú hoảng sợ nhìn con gái: "Sức khỏe có sao không?"
Trịnh Cẩm Hoa lắc đầu: "Không sao ạ."
Trịnh Cẩm Hoa liếc kẹo trong tay hai đứa bé ở bên cạnh, nói: "Một người chỉ được ăn hai viên thôi, ăn nhiều đau răng đó."
Mạc Văn Tú không thèm để ý nói: "Thỉnh thoảng ăn một lần cũng không sao, nhà ai có thể mỗi ngày đều ăn kẹo chứ? Cứ cầm hết đi."
Trịnh Cẩm Hoa cười lắc đầu một cái, nghĩ ngày mai không cho hai đứa trẻ ăn kẹo nữa.
Mạc Văn Tú ngồi bên cạnh con gái, nhíu mày hỏi: "Đến lúc đó con ở cữ thì phải làm sao?" Lần trước con gái sinh Thắng Tiệp Thắng Âm, mẹ chồng của con bé không giúp con bé ở cữ, bà thật sự không yên tâm, tự mình đến chăm sóc con gái.
Trịnh Cẩm Hoa ôm lấy cánh tay bà: "Mẹ, nếu không mẹ đi đến bộ đội chăm sóc cho con mấy tháng?" Đây là từ khi phát hiện ra chuyện ôm sai kia, lần đầu tiên cô gọi bà là mẹ.
Mạc Văn Tú không thể tin nhìn con gái, hốc mắt có chút đỏ.
Thẩm Thận Hành cũng có chút bất ngờ, nhưng cũng không nói gì.
Trịnh Cẩm Hoa làm bộ như không nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của mẹ, nhìn về phía Trịnh Quốc Chính nói: "Cha, cha có đồng ý để mẹ theo con đến bộ đội không?"
Trịnh Quốc Chính là một người tương đối nội liễm, mặc dù trong lòng có kích động nhưng mắt cũng không đỏ, chỉ là tay có hơi run rẩy, nhìn về phía Thẩm Thận Hành: "Chuyện này con phải bàn bạc với con rể một chút."
Mạc Văn Tú nhìn về phía Thẩm Thận Hành, bà nghe được con gái mang thai sinh ba, còn muốn đi theo quân, đến lúc đó con gái sinh, cũng không có người nhà mẹ đẻ bên cạnh, liền có chút muốn đi chăm sóc cho con gái, lúc trước sức khỏe của con gái đã không được tốt rồi, bà không đi theo sao có thể yên tâm được.