Ra khỏi xe lửa, vừa mới đi ra ngoài sân ga, vành tai Trịnh Cẩm Hoa nghe thấy có người đang gọi đoàn trưởng, cô phóng mắt nhìn lại, một quân nhân mặc quân phục đang hướng về phía bọn họ phất tay, cô nhìn về phía Thẩm Thận Hành, vừa định nhắc nhở anh, anh đã cười nói: "Đi thôi." Hiển nhiên cũng đã nhìn thấy vị quân nhân kia.
Lính cần vụ Tiểu Trần thấy đoàn trưởng xách hai bưu kiện lớn, bước nhanh chạy tới, muốn nhận bưu kiện trong tay anh, Thẩm Thận Hành nghiêng người tránh đi, chỉ chỉ Mạc Văn Tú phía sau: "Vị này là mẹ vợ tôi, cậu giúp đỡ bà ấy đi.”
Tiểu Trần nhìn Trịnh Cẩm Hoa đang ưỡn bụng bên cạnh, lại nhìn về phía Mạc Văn Tú, nói: "Thím, đưa cho con đi.”
"Phiền cậu, cậu trai trẻ." Mạc Văn Tú cũng không khách khí, bưu kiện quả thật rất nặng.
"Không phiền toái, thím." Tiểu Trần mang theo bưu kiện: "Đoàn trưởng, xe ở ngay bên ngoài.”
Thẩm Thận Hành ừ một tiếng, dẫn bọn họ đi ra ngoài.
Đến trước xe, cất hành lý bọc lại, Thẩm Thận Hành chỉ vào ghế lái phụ: "Tôi sẽ lái xe, cậu ngồi đó đi.”
Tiểu Trần sờ sờ đầu, nhìn đoàn trưởng, thành thật ngồi ở ghế lái phụ, đây là lần đầu tiên cậu ngồi trên xe đoàn trưởng lái.
Xe chạy không nhanh không chậm, Tiểu Trần nhìn đứa nhỏ ngồi phía sau còn có cô gái bụng to, có lẽ đó chính là vợ của đoàn trưởng còn đang mang thai, mấy ngày nay trong quân doanh đều truyền khắp nơi, vợ của đoàn trưởng Thẩm và vợ của doanh trưởng Vệ là chị em họ.
Dáng vẻ vợ doanh trưởng Vệ chỉ có thể tính là thanh tú, không tính là xinh đẹp, cũng không xấu, nhưng thắng ở sự hiền huệ. Con cái đều được dạy dỗ rất tốt, bố mẹ chồng đều khen cô ta không dứt miệng, rất nhiều vợ quân nhân nông thôn đều rất phục cô ta, học tập từ cô ta.
Bọn họ - những binh lính phía dưới đoàn trưởng đều đang suy nghĩ, nếu là chị em họ chắc chắn rất giống nhau, cũng không biết chị dâu nhà đoàn trưởng so với vợ doanh trưởng Vệ, ai hiền lành hơn.
Hôm nay gặp chị dâu, cậu cảm thấy những người đó đều nghĩ sai rồi, chị dâu và vợ doanh trưởng Vệ một chút cũng không giống, diện mạo cũng không giống, chị dâu quá xinh đẹp, cậu chưa từng thấy qua chị dâu nào xinh đẹp như vậy, không phải nói nữ nhân mang thai xấu sao? Không thấy giống chút nào. Những nữ quân nhân trong đoàn văn công kia so với chị dâu, thật sự không thể so sánh.
Nghĩ đến đây, cậu lại lặng lẽ quay đầu nhìn chị dâu, cậu không biết nên nói gì, dù sao cậu biết chị dâu và vợ vệ doanh trưởng khẳng định không giống nhau. Tuy rằng vợ vệ doanh trưởng nhìn rất hiền lành, rất bình dị gần gũi, mà chị dâu dáng vẻ có chút cao ngạo không thể chạm tới, nhưng không biết vì sao cậu vẫn cảm thấy chị dâu thân thiết hơn một chút.
Trịnh Cẩm Hoa thấy tên nhóc kia không ngừng len lén nhìn cô, không khỏi nở nụ cười, khi cậu lại một lần nữa nhìn cô, cô nâng mắt lên nhìn cậu, cậu lập tức thu hồi tầm mắt, ngồi thẳng người.
Thẩm Thận Hành yên lặng chuyển động vô lăng, sớm đã phát hiện động tác của cậu, còn đang không biết cậu suy nghĩ cái gì, thấy cậu ngồi thẳng người, không len lén nhìn về phía sau nữa, mới nhịn xuống lời nói bên miệng.
Tiểu Trần thấy đoàn trưởng liếc cậu một cái, càng không dám động đậy.
Thắng Tiệp Thắng Âm thành thành thật thật ngồi ở trên xe nhìn ra ngoài, ngay cả Thẩm Thận Ngôn cũng không lên tiếng.
Trịnh Cẩm Hoa thấy hai bé không nói một lời, sờ sờ đầu chúng, tuy rằng ba mẹ ở bên cạnh, bọn nhỏ đối với nơi xa lạ, người xa lạ vẫn ôm lòng phòng bị.
Thẩm Thận Hành quay đầu lại nhìn vợ: "Đói bụng không?”
Tiểu Trần lập tức dựng thẳng lỗ tai nghe lén, trong lòng lại âm thầm oán thán giọng điệu ôn nhu như vậy, đây vẫn là Thẩm Diêm Vương trong miệng mọi người sao?
Trịnh Cẩm Hoa lắc đầu: "Không đâu.”
Tiểu Trần nghe được câu trả lời của chị dâu, thầm nghĩ, chị dâu cũng rất dịu dàng, giọng nói dễ nghe, so với giọng nói của vợ Vệ doanh trưởng dễ nghe hơn, lần nữa khẳng định chị dâu và vợ Vệ doanh trưởng không phải là hai người giống nhau, mặc dù các cô là chị em họ.
Khóe miệng Thẩm Thận Hành nhếch lên một nụ cười: "Sắp đến rồi, hôm nay chúng ta không kịp nấu cơm, đến nhà sư đoàn trưởng ăn cơm.”
Còn đến nhà sư đoàn trưởng ăn cơm, Tiểu Trần thầm nghĩ cũng chỉ có đoàn trưởng dám nói như vậy, trong bộ đội ai không sợ sư đoàn trưởng chứ? Nếu nói đoàn trưởng là Tiểu Diêm Vương, sư đoàn trưởng kia chính là lão Diêm Vương, quân nhân trong quân đội nhìn thấy ông ấy thì giống như chuột nhìn thấy mèo, hận không thể trốn xa, còn đến nhà ông ấy ăn cơm, gan to quá đi.
Trịnh Cẩm Hoa nhìn sắc mặt tên nhóc phía trước đổi tới đổi lui, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, có chút buồn cười, nói: "Được, đều nghe anh sắp xếp.”
Xe chạy hơn một giờ, đến quân đội, Thẩm Thận Hành lái xe thẳng đến cửa nhà.
Thẩm Thận Hành đỡ vợ xuống xe, sau đó dẫn các cô đi xem nhà.