Đang nói thì Mạc Văn Tú trở lại, Trịnh Cẩm Hoa giới thiệu cho hai người, hai người nhiệt tình chào hỏi, chị Hồ nói: "Chị về trước, các người thay quần áo xong thì tới, có thể ăn cơm ngay.”
"Được."
Vừa tới đây, trong nhà không có gì để mang theo. Thẩm Thận Hành ở bên cạnh nói: "Không mang theo đồ cũng không sao.”
Trịnh Cẩm Hoa liếc anh một cái: "Cũng không thể đi tay không, hôm qua anh mua táo, nho, em ăn một quả táo, còn có không ít, đều cầm hết đi, rồi lấy thêm hai gói táo đỏ.”
Tuy rằng thiếu một chút, cũng so với cái gì cũng không mang tốt hơn nhiều.
Thẩm Thận Hành dẫn bọn họ đi, dọc theo đường đi, gặp phải không ít người chào hỏi anh. Thẩm Thận Hành cũng không giới thiệu với cô, cô coi như không quen biết, đứng ở bên cạnh chỉ cười một tiếng.
Đến nhà sư đoàn trưởng Lưu, thím Hồ đi ra nghênh đón bọn họ, nhìn thấy thứ trong tay Thẩm Thận Hành, trách móc nói: "Đến chỗ chị dâu, còn mang theo thứ gì vậy? Thận Hành nói đến ăn cơm thì cứ tới, coi giống như nhà mình, cô phải học theo Thận Hành.”
Trịnh Cẩm Hoa thấy bà chân thành nói, cũng cười nói: "Lần đầu tới nhà chị dâu, nào không biết xấu hổ đi tay không, đợi đến khi ở lâu với chị dâu, em ấy à, có lẽ so với da mặt Thận Hành còn dày hơn.”
Thẩm Thận Hành vỗ vỗ đầu vợ: "Chị dâu, vợ tôi rất dễ ở chung, cô ấy vừa mới tới quân đội, cái gì cũng không hiểu, phiền chị dạy cô ấy nhiều hơn.”
Thím Hồ trêu chọc anh một cái: "Được được được, đã nói với chị bao nhiêu lần rồi. Cũng không cần cậu nói, chị nhìn thấy người vợ nhỏ xinh đẹp như vậy, cũng thích chặt chẽ, không khỏi phải quan tâm một chút.”
Thẩm Thận Hành ngượng ngùng mỉm cười.
Thím Hồ trêu ghẹo anh: "Thật sự là khó có thể thấy cậu ngượng ngùng, được rồi, không trêu ghẹo cậu, sư đoàn trưởng của các người cũng sắp trở về, chị phải đi bưng thức ăn. Mấy người ngồi trước đi."
Thẩm Thận Hành thở phào nhẹ nhõm, anh nhìn về phía Trịnh Cẩm Hoa: "Em ngồi xuống nghỉ ngơi đi. Mẹ cũng ngồi đi.”
Vừa ngồi xuống, sư đoàn trưởng Lưu đã trở về. Trịnh Cẩm Hoa và Mạc Văn Tú vội vàng đứng lên, sư đoàn trưởng Lưu chào hỏi Mạc Văn Tú, lại nhìn Trịnh Cẩm Hoa, sau đó hướng về phía Thẩm Thận Hành cười nói: "Vợ cậu nếu không cần cậu, tôi cũng không giúp được, lần sau đừng tìm tôi oán giận.”
Thẩm Thận Hành đỏ mặt.
Trịnh Cẩm Hoa tò mò nhìn hai người một chút, sư đoàn trưởng Lưu không định nể mặt Thẩm Thận Hành, cười nói với Trịnh Cẩm Hoa: "Thận Hành nói cô không để ý tới cậu ấy, lỡ như cô không cần cậu ấy, để tôi bồi thường một người vợ giống y như đúc cho cậu ấy, cô cũng không thể không cần cậu ấy, tôi cũng không thể tạo ra vợ của cậu ấy.”
Trịnh Cẩm Hoa nghe xong, cũng đỏ mặt, âm thầm trừng mắt nhìn Thẩm Thận Hành.
Thím Hồ bưng thức ăn lên bàn, gọi mọi người ăn cơm.
Nhà sư đoàn trưởng Lưu có hai đứa con, con trai lớn hai mươi tám tuổi, là không quân, cơ bản không ở nhà, càng không có gia đình. Còn có một đứa con gái ở đoàn văn công, cũng không kết hôn, nhưng đang yêu đương, cũng thường xuyên vắng nhà. Buổi trưa chỉ có hai vợ chồng sư đoàn trưởng Lưu và thím Hồ ở nhà.
Thím Hồ ngồi ở bàn ăn, chào hỏi: "Không có người ngoài, đừng khách sáo.”
Thím Hồ chuẩn bị đồ ăn vô cùng phong phú, có gà có cá còn có thịt, mấy đứa nhỏ có chút ngoan ngoãn, ở nhà sư đoàn trưởng Lưu đều tương đối thành thật, yên lặng ngồi trên ghế ăn cơm, sư đoàn trưởng biết con của bộ đội đều sợ ông ấy, sợ bọn trẻ không được tự nhiên, chỉ sờ sờ đầu mấy đứa nhỏ, để cho bọn trẻ ăn nhiều một chút, cũng không nói nhiều.
Tay nghề của thím Hồ rất tốt, bình thường bà ấy thích ăn cay, nhưng cân nhắc có phụ nữ mang thai, buổi trưa làm món ăn tương đối thanh đạm, rất hợp khẩu vị Trịnh Cẩm Hoa, cô uống canh gà, nhịn không được nói: "Canh gà này của chị dâu hầm rất ngon.”
Thím Hồ cười nói: "Thận Hành nhà cô dặn dò phương pháp hầm, nói cô thích hầm như vậy, đều là dựa theo cách của cậu ấy nói để hầm." Chỉ cho muối, gừng, hạt tiêu vào, những thứ khác cũng không cho.
Trịnh Cẩm Hoa xấu hổ không chịu nổi, nhịn không được ở dưới bàn đá đá chân người đàn ông này, kế tiếp không dám nói nhiều nữa, miễn cho chị dâu lại nói cái gì mà thận trọng dặn dò.
Thím Hồ nhìn hai vợ chồng trẻ nở nụ cười, tính tình bà ấy tương đối tùy tiện, dáng vẻ ở trong những phu nhân lãnh đạo quân đội cũng không xuất chúng, thậm chí có thể nói bộ dạng xấu xí, bộ đội rất nhiều người ngoài miệng nhiệt tình với bà, kỳ thật sau lưng không để ý đến bà, trên mặt bà ấy không có gì thay đổi, nhưng trong lòng tự có một cây cân, tuy rằng vợ Thận Hành mới đến, nhưng bà ấy nhìn ra được đứa nhỏ này không có gì xấu xa, đứa trẻ xinh đẹp như vậy, cũng không có khinh thường bà, trong lòng bà ấy rất thích.