Khương Thuần Quân: “Thần giả vờ không biết hay sao ạ?”
Thương Diệu suy tư một hồi lâu: “Nàng ấy làm gì cứ mặc kệ, chỉ cần đối xử tốt với ba hài tử kia là được, còn ngươi cứ giả như không biết: Nếu là hồ ly thì sớm muộn gì cũng phải lộ cái đuôi ra thôi.”
“Vâng: Nhưng thần còn có một chuyện.”
Thương Diệu nhấc tay lên, nói thẳng là được:
“Quan hệ giữa Sở phu nhân và Lâm thừa tướng cực kỳ không tốt: Hôm nay lúc phu nhân trừng trị quản gia, Xích Tiêu nhắc nàng ấy có muốn mời Thừa tướng không, nàng ấy nói thẳng là chuyện phủ tướng quân không cần làm phiền đến người ngoài.” Khương Thuần Quân nói xong liền lén nhìn Thương Diệu:
“Nàng ấy bí mật làm giấy, nhưng mà chỉ có thể dùng làm giấy vệ sinh: Còn bí mật làm mấy cái chảo sắt nữa, mà Lâm thừa tướng hoàn toàn không biết.”
Thương Diệu nghĩ đến mấy chuyện Vệ úy tra được: “Không tốt là đúng rồi: Đổi lại trẫm bị bỏ lại ở huyện Phượng Tường suốt cả mười mấy năm, trẫm còn phải chặt Lâm Trường Quân ra cho chó ăn.” Hắn dừng một chút: “Giấy thì trẫm cũng biết, trong cung cũng có: Nhưng chảo sắt là cái gì?”
“Để nấu ăn.” Khương Thuần Quân thấy Hoàng đế bệ hạ lộ vẻ mặt kinh ngạc: “Thần có thể vẽ ra.”
Thương Diệu nhìn về phía cửa nhỏ màu vàng vẫy tay, thái giám trong cửa nhỏ đưa bút mực lụa gấm qua: Một lát sau, trên tấm lụa gấm có thêm một đồ vật hình bán nguyệt:
“Dùng cái này nấu ăn sao?” Thương Diệu nhíu mày: “Đây không phải là dùng cái đĩa sắt nướng thịt làm thành một cái chén sắt lớn à?”
Khương Thuần Quân hồi tưởng lại chảo sắt mình nhìn thấy ở phòng bếp lúc chiều: “Nhưng lại khác với thịt heo nướng, thịt heo bình thường có mùi rất tanh, nhưng khi xào bằng cái này thì lại rất thơm và mềm: Bệ hạ…”
“Mang tới để cho thợ thủ công trong cung xem một chút.” Thương Diệu ngắt lời hắn:
Khương Thuần Quân: “Giờ này luôn ạ?”
“Ban ngày ban mặt mà giấu được nữ tử thông minh kia sao?” Thương Diệu hỏi ngược lại:
Khương Thuần Quân lập tức muốn tát cho mình một cái, ai bảo hắn lắm miệng này: Rõ ràng Hoàng đế bệ hạ cũng không có hứng thú, hắn còn cứ nói không ngừng:
“À đúng rồi, còn nữa…”
Thương Diệu không khỏi ngáp một cái: “Nói một lần cho xong luôn đi.”
“Sở phu nhân muốn lấp ao để trồng rau, chặt bỏ cây hòe với mấy cây khác để trồng cây ăn quả: Còn nói cái gì mà đông trồng đào tây trồng lê, muôn đời thuận lợi vạn sự có ích: Bây giờ thần ngẫm lại luôn cảm thấy nàng ấy chỉ là muốn trồng ít cây ăn quả, lại không tiện nói rõ nên mới tìm lý do đường hoàng như vậy.”
Thương Diệu: “Bất kể là thật hay giả thì Tu Viễn vẫn đang ở biên quan, nàng ấy có thay đổi hết bộ dáng trong phủ cũng chẳng liên quan gì đến Tu Viễn: Hơn nữa, cả ngày nàng ấy ở trong phủ cũng không dám sửa lung tung: Không phải ngươi đã nói ba hài tử kia đã chuyển đến tây sương phòng của chủ viện rồi sao?”
“Vâng: Thần xin cáo lui.” Khương Thuần Quân vội vội vàng vàng chạy về phủ tướng quân, lấy cái chảo sắt nhỏ rồi chạy vào trong cung: Trên đường chạy vào hoàng cung, hắn không ngừng cảm thấy may mắn vì phủ Đại tướng quân tiếp giáp với hoàng cung, nếu không thì hắn cũng mệt mà chết:
Cũng may Lâm Hàn hồn nhiên không biết, nếu không nàng sẽ chửi một câu “đáng đời”, còn tặng cho hắn thêm một đạo sấm sét nữa:
Hôm sau, lúc Khương Thuần Quân, người bận rộn suốt cả một đêm đang cùng Chu Công nói chuyện vui vẻ, Lâm Hàn giao Đại Bảo Bảo cho mấy nha hoàn rồi xách theo một túi tiền đồng giục ngựa chạy ra khỏi thành:
Khi đến nơi hoang vắng, Lâm Hàn dừng lại, lấy bốn cây đào, ba cây lê, hai cây nho, một cây lựu và một cây hồng giòn ra từ không gian thực vật:
Trong đó ba cây đào được trồng ở phía đông khách phòng và trong viện phòng bếp, ba cây lê được trồng trong viện Đại Bảo Bảo, Hậu viện thì trồng đào, nho, lựu và hồng:
Lâm Hàn trước kia không tin quỷ thần, sau khi nghênh đón mạt thế, kiếp này lại sống lại trên thân người người chết, nàng cũng không thể không tin: Vì ngụ ý tốt, nàng định trồng cây lựu trước phòng ngủ của ba hài tử, đương nhiên không thể trồng đối diện cửa được: