Lâm Hàn chỉ vào sữa đậu nành thêm đường mía: “Đây là sữa đậu nành ngọt.” Ngay sau đó nàng lại chỉ một chén khác: “Đây là vị mặn: Hai đứa mà không nếm thử thì làm sao ta biết hai đứa thích vị nào, hay là sau này làm theo sở thích của ta nhé.”
Hai huynh đệ vội vàng đặt bánh bao xuống rồi cầm lấy thìa, lần lượt uống một ngụm mặn rồi ngọt: Sau đó liền đem hai chén trao đổi với nhau, vị mặn đưa cho hài tử xinh đẹp nhất Sở gia Sở nhị công tử, vị ngọt thì đưa cho Sở Đại Bảo:
Lâm Hàn quay về phía Hồng Lăng: “Ghi lại.”
“Vâng.” Hồng Lăng đứng dậy đi tìm đầu bếp:
Tiểu Sở Ngọc liếc mắt nhìn Hồng Lăng một cái: “Buổi trưa còn làm cái này nữa à?”
“Không làm: Uống cái này mỗi buổi sáng thôi.” Hài tử giống như tờ giấy trắng, không biết gì cả: Mà trong mắt hai hài tử, Lâm Hàn không thể nghi ngờ là kiến thức rộng rãi, có thể tin cậy, cho nên nàng cũng không dám nói bậy với hai hài tử: “Uống cái này tốt cho sức khỏe.”
“Của ta.” Sở Đại Bảo Bảo ngồi trong lòng Lâm Hàn đưa tay nắm lấy:
Lâm Hàn vội vàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu, dùng đầu đũa nhúng một chút rồi chấm vào trong miệng cậu bé:
“Sao lại không dùng thìa?” Sở Dương nhíu mày, mẫu thân này keo kiệt quá đi:
Lâm Hàn: “Có người uống cái này sẽ khó chịu, ta sợ đệ đệ con cũng như vậy: Trước tiên cho đệ đệ con nếm thử một chút đã, nếu không sao thì lại cho uống.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Dương nóng lên, không khỏi cúi đầu:
Lâm Hàn thấy hắn biết xấu hổ, vô cùng hài lòng: “Mau uống đi: Để nguội rồi uống không ngon nữa.”
Tiểu Sở Dương trực tiếp bưng chén lên uống:
Lâm Hàn cân nhắc đến sức ăn của hài tử, lo lắng bọn họ uống sữa đậu nành rồi sẽ không muốn ăn cơm, lúc múc đồ ăn cũng nhắc nha hoàn dùng chén nhỏ nhất: Cho nên hai hài tử uống sữa đậu nành xong, ăn một cái bánh bao nhỏ, còn ăn nửa chén canh trứng gà:
Lâm Hàn không biết hài tử sáu bảy tuổi có thể ăn được bao nhiêu, nghe Hồng Lăng nói ăn thế này đã nhiều hơn so với trước kia rồi, vậy nên không ép hài tử ăn hết nửa chén canh trứng gà còn lại nữa, để hai người bọn họ kéo Sở Bạch Bạch đi ra ngoài chơi:
Lâm Hàn ăn no xong lại nhận Tiểu Sở Bạch, để cho hai hài tử đi học:
Nàng bế Sở Đại Bảo Bảo đi kiểm tra lần lượt các cây ăn quả một vòng, phát hiện tất cả cây ăn quả đều mọc ra chồi mới: Nàng liền giao Tiểu Sở Bạch cho nha hoàn rồi đi vào thư phòng, trên danh nghĩa là có việc, kì thực là ý thức lẻn vào trong không gian, dọn dẹp không gian:
Lâm Hàn dùng tinh thần lực nghiền hạt lúa mì thành bột mì rất mệt mỏi, nhưng nhổ cỏ, chăm sóc cây ăn quả cũng không khó chịu lắm:
Bỏ ra nửa canh giờ, đốt cỏ thành tro, cắt tỉa chỉnh tề mấy gốc cây ăn quả: Không có thứ chướng mắt nữa nên Lâm Hàn dễ dàng tìm được khoai lang mà trước đó bởi vì không gian đóng kín, nàng chưa kịp thu hoạch ném xuống đất, trải qua mùa đông lạnh giá đã mọc ra chồi mới:
Trong không gian có dòng suối, Lâm Hàn đổ vào trong dòng suối mấy thìa nước suối trên núi kia, tưới một chút nước lên cây ăn quả, khoai lang, lại rắc hạt giống trái cây trước kia xuống đất, sau đó đi tìm mấy hạt giống rau tích trữ được trong mấy cuộc càn quét còn sót lại:
Mấy hạt giống rau thế này ở mạt thế chỉ có người có dị năng hệ thực vật thích: Mà ở mạt thế có thể dựa vào một hạt giống mà giục sinh ra được dị năng hệ thực vật là chuyện cực hiếm, vậy nên hầu như không có ai tranh đoạt với Lâm Hàn cả:
Lâm Hàn trải cả bao hạt giống trên mặt đất, chỉ chọn những loại mình thích rồi dùng vải bọc lại, còn lại ném hết vào thùng đựng hàng trong phòng: Về phần những loại nàng chọn Đại tướng quân có thích không thì không nằm trong phạm vi cân nhắc của Lâm Hàn: