Lâm Hàn đứng dậy ôm Sở Bạch Bạch đưa cho nàng ấy: “Để ta đi xem.”
Hồng Lăng ôm Đại Bảo Bảo đuổi theo: “Nếu không thì để Thẩm vệ úy đi mời bệ hạ đi?”
Lâm Hàn nâng tay: “Không cần, ta có biện pháp ứng phó với ông ta: Qua một nén nhang bất kể ta có về hay không, ngươi phải đánh thức Bạch Bạch: Không thể ngủ mãi được, nếu không buổi tối lại nháo bắt ta phải chăm.” Nàng nói xong thì bước nhanh về phía chủ viện:
Hồng Ngẫu không nhịn được chạy qua chỗ Hồng Lăng: “Hay là ta lấy kiếm của Đại tướng quân mang qua đó?”
Hồng Lăng nhìn về phía nam, chần chừ không quyết: “Không cần đi: Nơi này là phủ Đại tướng quân, ông ta có muốn hành hung thì cũng không dám.”
“Ngươi quên phu nhân đã nói người muốn ăn đậu hủ mà Lâm Thừa tướng cũng không cho: Rõ ràng đã cho rằng Đại tướng quân khắc thê mà còn vội vàng đưa phu nhân qua đây, có chuyện gì mà ông ta không làm được: Nhà ta nghèo ăn không đủ no, cha mẹ ta muốn bán ta thì cũng đã lựa chọn gia chủ có bản tính lương thiện: Đâu giống với ông ta chứ.” Hồng Ngẫu trợn mắt nhìn về phía phòng nghị sự:
Hồng Lăng trầm ngâm một lát: “Tính tình tướng quân rất tốt, nhưng cũng là Đại tướng quân khiến Hung Nô sợ vỡ mật.” Dám can đảm khinh nhục đương gia chủ mẫu của Hầu phủ, cho dù chủ mẫu không nói thì nàng ấy cũng sẽ thuật lại cho Đại tướng quân: “Bên ngoài lạnh, chúng ta về phòng đi.” Nàng ấy ôm Sở Bạch Bạch đi về hướng sương phòng phía tây:
Lâm Hàn đến cửa phòng nghị sự ở tiền viện, nhìn thấy nam tử vừa thô vừa lùn, bộ dáng bình thường đang ngồi sau án kỉ, như một ông thần già, hoàn toàn là bộ dáng của chủ nhà, nàng không khỏi nhíu mày, oán hận vì sao không có một tia sấm sét đánh chết ông ta cho rồi:
“Là ngọn gió nào thổi lão nhân gia bay tới đây vậy?”
Lâm Hàn cười lạnh bước qua ngạch cửa:
Hai chữ “phu nhân” sắp bật ra từ miệng Khương Thuần Quân đã bị nghẹn trở về, hình như nói chuyện với trưởng bối như vậy là không ổn lắm:
Lại nhìn về phía Lâm Thừa tướng, quả nhiên Lâm Thừa tướng đã ngồi không yên, chống án kỉ đứng lên, sắc mặt cực kỳ khó coi, muốn phát giận nhưng lại nhận ra nơi này không phải là phủ Thừa tướng, mà Lâm Hàn cũng không chỉ là nhi nữ của ông ta, đành nén giận trong lòng:
“Khương vệ úy, ta cùng tiểu nữ có việc muốn nói, ngươi lui trước đi.” Lâm Trường Quân nói:
Khương Thuần Quân đã có hiểu biết về những thủ đoạn của Lâm Hàn, tất nhiên là không lo lắng cho nàng: Nhưng hắn lo lắng Lâm Thừa tướng sẽ bị tức chết:
“Khương Thuần Quân, nơi này là phủ Đại tướng quân, cũng là nhà của ta.” Lâm Hàn trừng mắt nhìn hắn, có muốn gây chuyện thì cũng sẽ không gây ở nhà mình đâu:
Khương Thuần Quân khom người nói: “Ti chức cáo lui, hai vị từ từ nói chuyện.”
Lâm Trường Quân thấy ông ta đường đường là một Thừa tướng mà lời nói còn chẳng có tác dụng bằng Lâm Hàn thì cười lạnh một tiếng:
“Có chuyện gì? Ngài không có chứ ta thì còn khối việc đây.” Lâm Hàn không hề khách khí một chút nào:
Lâm Trường Quân giận đến đỏ mặt tía tai: “Ngươi —— có người nào nói chuyện với trưởng bối như ngươi sao: Bình thường ta dạy ngươi như thế sao?!”
“Xem ra ngài ở nhà làm lão đại riết nên quen rồi nhỉ, vậy để ta nhắc ngài một chút, ngài chưa từng dạy dỗ ta nha.” Lâm Hàn nhìn người cha rẻ mạt thân thể cường kiện của mình, chưa từng nghe nói ông ta có bệnh kín, không cần lo sẽ khiến ông ta tức chết: “Tuy nói ngài nuôi ta hai mươi năm, nhưng chỉ dựa vào việc ngài bán ta cho phủ Đại tướng quân để bảo vệ hai nữ nhi của ngài, ta nghĩ ta cũng chẳng còn nợ gì ngài nữa.”
Lâm Trường Quân há mồm muốn nói, lại nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt trào phúng của Lâm Hàn, bỗng nhiên bình tĩnh lại: “Đại tướng quân là một Vạn Hộ hầu, ngươi cho rằng nếu ngươi không mang họ Lâm, không phải là khuê nữ của Lâm Trường Quân ta thì ngươi sẽ có cơ hội gả cho Đại tướng quân sao? Nằm mơ!”
“Chuyện tốt như vậy sao ngài không để Lâm Yên Lâm Vũ gả qua đây?” Lâm Hàn cười hỏi:
Lâm Trường Quân nghẹn lại: “Các nàng, ngươi là trưởng tỷ, ngươi không gả, hai nàng lại gả trước à, ngươi muốn khiến Lâm gia trở thành trò cười cho cả thành sao?!”
Lâm Hàn phục rồi, đã từng gặp qua kẻ không biết xấu hổ nhưng cũng chưa gặp ai tới mức này: Lại có thể đáp trả ngay thẳng đường hoàng như vậy:
“Thế là ta còn phải cảm tạ ngài sao?” Lâm Hàn trừng ông ta:
Hô hấp của Lâm Trường Quân cứng lại, giơ tay chỉ vào nàng: “Nhìn lại đức hạnh của ngươi xem!”