Chương 50: Việc xấu trong nhà không truyền ra ngoài 4
Việc xấu trong nhà không truyền ra ngoài 4
Hồng Lăng xoay người: "Chuyện gì mà vội vàng hấp tấp thế hả?"
"Lệnh đường tới rồi, ở ngoài cửa." Gã sai vặt gác cổng hôm nay vội vàng luống cuống nói:
Hồng Lăng vội vàng xoay người về phía Lâm Hàn: "Phu nhân, làm sao bây giờ?"
"Là nương ta hay là đích mẫu của ta?" Lâm Hàn hỏi:
Gã sai vặt gác cổng bị hỏi ngây ngẩn cả người, không khỏi cầu cứu Hồng Lăng:
"Nương ta gầy như ta, thấp hơn ta một chút." Lâm Hàn vươn ba ngón tay ra: "Cũng cỡ chừng này: Màu da không đen không trắng: Đích mẫu của ta thấp hơn ta nửa cái đầu, người đẫy đà, làn da trắng hơn."
Gã sai vặt gác cổng nhớ lại: "Là nương của ngài."
"Đừng để ý tới bà ta, không gặp được ta sẽ tự đi về." Lâm Hàn nói dứt khoát:
Gã sai vặt gác cổng nghe vậy liền sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần lập tức lộ vẻ khó xử: Vị kia chính là quý thiếp của Lâm thừa tướng đấy:
Lâm Hàn không khỏi thở dài một hơi: “Thường nói chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài: Để tránh cho các ngươi hiểu lầm ta là người tâm ngoan thủ lạt, ích kỷ bạc tình bạc nghĩa: Hôm nay ta liền nói cho các ngươi biết, ta đến phủ rồi mới biết đại tướng quân có ba hài tử.”
Hồng Lăng cùng gã sai vặt gác cổng đều không dám tin:
Lâm Hàn cười khẽ một tiếng: “Đại đa số trưởng bối đều yêu thương hài tử: Nhưng rừng lớn, loại chim nào mà chẳng có.” Nàng dừng một chút: “Còn bảo ta đi ra ngoài gặp bà ta nữa không?”
Gã sai vặt gác cổng vội vàng lắc đầu: “Nhưng, nhưng bà ấy không đi thì sao ạ?”
“Bà ta cũng muốn giữ thể diện, không đi cũng không dám làm ầm ĩ ngoài cửa đâu.” Lâm Hàn nói:
Hồng Lăng không cho rằng như vậy: “Phu nhân, chuyện lần này liên quan đến muội muội ngài.”
“Bà ta chỉ là thiếp của cha ta, không có sức lực mà làm náo loạn đâu.” Lâm Hàn nhìn về phía nàng ấy: “Ta nói như vậy ngươi đã hiểu chưa?”
Hồng Lăng hiểu được, gã sai vặt gác cổng cũng lui ra:
Lâm Hàn khoát tay, Hồng Lăng cũng đi theo lui ra ngoài:
Trong chủ viện chỉ còn lại một mình Lâm Hàn, Lâm Hàn liền lẻn vào không gian, tìm cách làm giấy trúc cùng với sách dạy nấu ăn:
Lâm Hàn lật toàn bộ sách bên trong ra, mệt mức đến trán đổ mồ hôi mới tìm được sách dạy nấu ăn cùng sách “Thiên công khai vật”.
Lo lắng mấy hài tử bất thình lình chạy tới, Lâm Hàn dùng tinh thần lực đem toàn bộ sách vở ném trở lại trong thùng đựng hàng, sau đó cầm sách dạy nấu ăn cùng “Thiên công khai vật” đi ra, nghỉ ngơi một lát liền trở về phòng ngủ:
Lâm Hàn mở sách ra tìm được thứ nàng cần, lặng lẽ đọc mấy lần cho thuộc rồi ném sách trở lại không gian, đi thư phòng luyện tập viết chữ: Sau này nàng sẽ chép toàn bộ nội dung trong sách ở bên trong lên trúc giản, đỡ phải đọc thuộc lòng:
“nương, nương...”
Giọng nói của Sở Dương từ bên ngoài truyền đến, mà hài tử kia biết Lâm Hàn không biết nhiều chữ lắm, còn không biết dùng bút lông, Lâm Hàn cũng không trốn tránh: “Chuyện gì thế?”
“ Sở Bạch Bạch làm gãy chân xe ngựa của ta: nương, mau quản nó đi.”
“Không phải Sở Bạch Bạch.”
Lâm Hàn ném bút lông xuống, đứng dậy đi ra ngoài: “Con là Đại Bảo Bảo, so với đại ca Đại Bảo của con còn có nhiều Bảo hơn, tại sao con lại ném xe ngựa của đại ca hả?”
“Không mà.” Tiểu hài tử theo tiếng nhìn thấy Lâm Hàn tiến vào, liền trốn phía sau nhị ca Sở Ngọc của thằng bé:
Sở Ngọc xoay người túm thằng bé ra, tiểu hài tử giơ tay lên hướng trên mặt Sở Ngọc chào hỏi:
Nhị công tử giật mình:
Lâm Hàn đi qua xách tiểu hài tử lên, đánh vào mông hắn một cái: “Làm sai rồi còn đánh người, Đại Bảo Bảo, vi nương thực sự thất vọng về con.”
Đại Bảo Bảo miệng méo xệch, sau đó “oa” một tiếng khóc toáng lên, khiến cho Sở Dương cùng Sở Ngọc cùng bị chấn động giật cả mình:
Lâm Hàn đau đầu: “Không được khóc nữa: Khóc nữa, ta không thương con nữa.”
“Hức…” Tiểu hài tử dừng lại:
Lâm Hàn xoa xoa thái dương: “Con làm gì mà lại ném xe ngựa của đại ca con?”
Tiểu hài tử đáng thương nhìn Lâm Hàn, người ta đã khóc rồi mà vẫn còn thẩm vấn người ta, ta không thích ngài nữa:
“Đại Bảo, con nói xem.” Lâm Hàn quay sang Sở Dương hỏi:
Sở Dương chỉ vào xe ngựa bị rớt một cái bánh xe: “Nó muốn con đưa cho nó.” Cậu bé sợ Lâm Hàn nói mình bắt nạt đệ đệ: “Con đã đưa cho nó mấy thứ rồi, nhưng nó cứ đòi đồ trong tay con: Con chơi cái gì nó đòi cái đó.” Cậu lại chỉ vào Sở Đại Bảo Bảo: “Trước kia nó không như vậy đâu, nhưng mấy bữa nay không biết học theo ai nữa, con cũng muốn đánh chết nó luôn.”
Tiểu hài tử xoay người chui vào trong lòng Lâm Hàn:
Lâm Hàn vừa thấy toàn bộ nước mắt nước mũi đều bôi hết lên người nàng, trong nháy mắt đầu đầy vạch đen: “Trốn cái gì hả? Chột dạ rồi à: Chột dạ thì sau này phải sửa biết không.”
“Ngài nói với hắn cũng vô dụng thôi.” Sở Ngọc mở miệng nói: “Phải đánh nó: Đánh một trận rồi nó mới yên được.”