Trong lòng Lâm Hàn bách chuyển thiên hồi, trên mặt lại tựa như giếng cổ không gợn sóng, “Tới vừa lúc, ta muốn biết chìa khóa nhà kho ở đâu.”
“Ở chỗ ta: Không biết phu nhân cần chìa khóa nhà kho làm gì?”
Lâm Hàn nhìn quản gia tỏ vẻ cao ngạo ngang hàng với nàng, đáy lòng càng thêm nghi hoặc, đây là điều hắn nên hỏi sao:
“Cứ đưa cho ta: Nếu ngươi không yên tâm, thì đi cùng ta là được.” Lâm Hàn nói:
“Cái này không ổn: Phu nhân có điều không biết, khi đại tướng quân giao chìa khóa nhà kho cho ta đã từng dặn dò nhiều lần, bất luận kẻ nào cũng không được tự tiện mở nhà kho ra.”
Đáy lòng Lâm Hàn sinh ra một tia không vui, “Ta cũng không được?”
“Không được!”
Lâm Hàn chuyển sang Sở Dương, hỏi, “Đại công tử thì sao?”
“Đại công tử cần chìa khóa nhà kho?” Quản gia không đáp mà hỏi lại:
Sở Dương theo bản năng lắc đầu, “Không phải ta: Là, là nàng muốn dùng chìa khóa: Quản gia, cứ đưa cho nàng đi: Nàng không dám trộm đồ vật nhà ta đâu.”
Biểu cảm của quản gia liền trở nên vô cùng vi diệu:
Lâm Hàn đến cổ đại 6 năm, đây là lần thứ hai nàng thật sự rất muốn giết người, “Thì ra quản gia lo lắng ta lấy đồ vật trong phủ.” Xụ mặt, lạnh lùng nói, “Ta chính là trưởng nữ của Lâm thừa tướng, là thê tử do bệ hạ đích thân chọn cho tướng quân, còn không đáng giá một chiếc chìa khóa của ngươi?”
“Không phải, phu nhân, lúc đại tướng quân đi ——”
Lâm Hàn: “Đại tướng quân so với đương kim bệ hạ thì như thế nào?” Không đợi hắn mở miệng, quay đầu nhìn về phía tiểu hài tử bên người, “Sở Dương, ta lại hỏi ngươi, là cha ngươi lớn hay là bệ hạ lớn?”
Tiểu hài tử không cần nghĩ ngợi nói: “Bệ hạ ạ: Cha nói bệ hạ lớn nhất thiên hạ, ai cũng phải nghe bệ hạ.”
“Quản gia đã nghe thấy chưa?” Lâm Hàn nói đột nhiên phát hiện không đúng, nha hoàn đi tìm phòng thu chi một mình trở về, “Phòng thu chi ở đâu?” Nhìn về phía nha hoàn đứng ở ngoài cửa:
Nha hoàn theo bản năng nhìn quản gia:
Quản gia há miệng thở dốc, Lâm Hàn mở miệng, “Ta muốn gặp phòng thu chi, nàng đi tìm ngươi? Vị tướng quân phu nhân ta đây không những không bằng một cái chìa khóa mà còn không bằng một nô tài.”
“Phu nhân hiểu lầm, ta là lo lắng ——”
Lâm Hàn nâng tay lên, rất là không kiên nhẫn, “Ta không cần ngươi lo lắng, cũng không muốn nghe ngươi giải thích, chỉ cần đưa chìa khóa cho ta, phòng thu chi để ta đi tìm là được.”
“Phu nhân ——”
Lâm Hàn: “Lời ta nói không nghe thấy hả? Ngươi đi!” Chỉ vào nha hoàn trước đó:
Nha hoàn kia vẫn sừng sững bất động:
Đột nhiên có thêm ba nhi tử làm mẹ kế, Lâm Hàn đã rất không vui: Nhưng mà, tưởng tượng nếu không phải nàng nhìn trúng đại tướng quân gia tài bạc triệu thì cũng sẽ không bị cha nàng lừa gạt tới đây:
Nói trắng ra là việc này trách nàng, trách Lâm gia, không trách đại tướng quân cùng với hài tử của hắn được: Cho nên khi nghe Sở Dương muốn kêu nàng là nương, chê nàng là thùng cơm, nhưng khi nàng dùng bữa lại không mở miệng ngăn cản, chút không vui nơi đáy lòng của Lâm Hàn liền biến mất:
Nhưng mà, nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới, chủ tử không làm bộ làm tịch, nô tài ngược lại đặng cái mũi lên mặt:
Lâm Hàn không khỏi nhớ tới hai ác nô bị sét đánh chết kia:close
Hôm nay nếu như chịu thua, tướng quân phu nhân nàng đây đã có thể coi như là không thực cũng không danh:
Lâm Hàn cười lạnh, “Nếu không sai được các ngươi thì ta tự làm.”
Quản gia xoay người ngăn lại:
Lâm Hàn giận dữ, “Tránh ra!”
“Phu nhân, tuy ta gọi ngươi một tiếng phu nhân, nhưng ngươi đừng quên, ngươi còn chưa cùng đại tướng quân bái đường.” Quản gia vươn cánh tay ngăn cản đường đi của Lâm Hàn, sắc mặt còn khó coi hơn cả nàng:
Lâm Hàn quay đầu nhìn về phía Sở Dương, “Ta có phải là tân phu nhân mà cha ngươi cưới hay không?”
Hôm kia Hoàng Hậu đón ba hài tử tiến cung, luôn dặn dò ba hài tử phải ở chung với tân nương cho thật tốt, đừng làm cho đại tướng quân lo lắng: Thế cho nên trong mắt Tiểu Sở Dương, người nương mà hoàng đế tự mình tứ hôn, Hoàng Hậu cô mẫu thừa nhận thì cho dù không cùng cha nó bái đường, cũng là nữ chủ nhân của phủ tướng quân: