Theo lời dặn của Giám đốc Từ, Trương Thắng kìm lại tức giận, không liên lạc với bọn họ nữa. Tận đến buổi chiều ngày thứ tư, Trương Thắng mới cầm danh bạ, ôm điện thoại bắt đầu mời bọn họ dự tiệc. Thật ra ở thôn cũng hay mở tiệc, lần đó mời, bọn họ cũng không ra sức khước từ như cán bộ vậy, đưa đẩy hết lần này đến lần khác. Chỉ là bọn hắn uống rượu rất sảng khoái, thực sự có thể làm cho người mập thành người gầy, mà người gầy thì thành người chết.
Hôm nay mời xã, trong hai cấp cán bộ thôn, to nhất là chủ tịch xã Cổ. Chủ tịch xã Cổ tên là Cổ Cổ Văn, người này hơi quái dị. Nhớ lại bữa tiệc chiêu đãi ông ta vài ngày trước, khi tự giới thiệu, ông ta nói khi mới sinh còn chưa có tên, ông bố không biết được mấy chữ, ông ta từng nghe đến một người rất có học vấn, biết văn giáp cổ, vì thế liền lấy tên cho đứa con như vậy.
Tuy rằng khi đến trường chủ tịch xã Cổ vẫn hay bị bạn học giễu cợt, nhưng khi trưởng thành lại cảm thấy cái tên này mang vài phần tao nhã, nhất là bất kể làm gì, lãnh đạo chỉ cần gặp ông một lần là không quên được, lại rất may mắn, cho nên cũng không muốn sửa tên nữa.
Chủ tịch xã Cổ có khuôn mặt vuông vắn, thân hình tráng kiện, mắt hơi híp như mắt cá nhưng lại rất sáng, toát lên vẻ khôn khéo.
Trương Thắng đã hai lần mời cơm ông ta, người này nói chuyện khá thân thiện, tuy nhiên chỉ giới hạn trên bàn rượu. Khi nói chuyện ở văn phòng, chủ tịch xã Cổ vẫn ngồi nửa thân trên ghế ông chủ, ánh mắt nửa khép nửa mở, giọng rất nhỏ, nếu ai không nghiêng thân nghiêm túc mà nghe, căn bản sẽ không biết ông đang lẩm bẩm cái gì.
Tuy nhiên khi vào bàn rượu, ông ta ngồi thẳng, giọng nói oang oang, hễ mở miệng là không dừng lại, cứ như là nuốt chất bổ gì vào thì nhất định là phun ra cái đó.
Làm chủ tịch xã, ông cũng thích làm dáng đấy, mỗi lần Trương Thắng mời cán bộ, chỉ có ông ta là hay lần lữa xin miễn, lần này cũng từ chối mãi, nhưng sau Trương Thắng nói thành khẩn quá, mới cười trả lời một câu:
- Xong việc xem thế nào đã rồi nói sau.
Trương Thắng ghi ở trong lòng, tới gần năm giờ lại gọi điện lại, không ngờ chủ tịch xã Cổ đồng ý tham dự tiệc rồi. Trương Thắng gọi điện thoại giao thiệp với những người này, so với một ngày vật lộn sống còn còn phải hao phí tinh thần hơn. Liên hệ xong, hắn đang nằm trên giường nghỉ ngơi thì Giám đốc Từ gọi điện thoại tới.
Ngoại trừ lần đầu mở tiệc chiêu đãi nhân viên ngân hàng là do Giám đốc Từ thu xếp, Trương Thắng là người tới cuối cùng ra, thì những lần khác đều là Trương Thắng làm chủ, tiến hành sắp xếp. Hôm nay đương nhiên cũng không ngoại lệ, Trương Thắng còn phải đến trước. Tuy nhiên đêm nay Giám đốc Từ cũng tham gia, nên trong lòng Trương Thắng thoải mái hơn nhiều.
Trương Thắng vội vàng nói với ba mẹ là buổi tối có việc, rồi vội vàng xuống lầu. Khi hắn tới “Hỏa bát nguyệt”, vừa đứng lại ở cửa, Giám đốc Từ cũng đánh Santana tới. Đỗ xe xong, Giám đốc Từ đi tới, mỉm cười nói:
- Khách khứa vẫn còn chưa tới à?
Trương Thắng gật gật đầu nhìn đồng hồ nói:
- Mới năm giờ bốn mươi, chừng hơn sáu giờ mọi người mới đến, đang thời điểm kẹt xe.
Giám đốc Từ gật đầu nói:
- Ừ, tôi lên lầu trước, đợi ông Cổ bọn họ tới, chúng ta vừa uống vừa trao đổi.
Ông ta đi tới cửa, cô nhân viên mở cửa cho, ông quay người lại, cười nói:
- Biết cậu thanh niên, uống tốt, tuy nhiên những người này đều là cán bộ đã trải qua sa trường rượu, không phải là đèn cạn dầu, những khách mời hôm nay nhất định là uống rất lợi hại. Đây là thuốc tỉnh rượu tôi mang theo, lúc cần thiết thì uống vào hai viên, đừng có khách còn chưa uống đủ mà cậu đã gục trước rồi đấy.
Tuy nói quan hệ đồng minh chỉ là cùng chung lợi ích, nhưng mấy ngày này, Giám đốc Từ thật sự đã dạy hắn rất nhiều điều, cũng rất chiếu cố hắn. Nếu không có Giám đốc Từ ở giữa xoay vần, thì ngay cả Trương Thương có biết tin tức khai thác Kiều Tây, cũng căn bản không có năng lực bắt lấy cơ hội này, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó chạy khỏi lòng bàn tay. Bởi vậy đối với sự quan tâm của Giám đốc Từ, đáy lòng Trương Thắng vẫn vô cùng cảm kích. Hắn nhận lấy lọ thuốc, nhìn Giám đốc Từ cười cười.
Đến tận sáu giờ ba mươi, mới có một chiếc xe taxi và hai chiếc xe từ từ đi đến.khách mời đều là cùng thôn cùng xã, hiển nhiên là bọn họ đã hẹn ở cùng một chỗ rồi mới tới. Trương Thắng vội vàng nghênh đón, đưa những người khách xuống xe, vừa hàn huyên vừa tiến vào khách sạn.
Thật ra Giám đốc Từ nói những nhà hàng này cũng không phải là nơi xa hoa nhất, chỉ là nơi nổi dhắn nhất trong công chúng thôi. Những nơi thực sự xa hoa đều phải là hội viên, cũng không cần biết ở ngoài xã hội có tiếng tăm gì, những người nhà quê này làm sao đã được biết đến? Giám đốc Từ là nhìn người mà đặt tiệc, đặt ăn ở đây cũng phù hợp với thân phận và kiến thức của họ.
Chủ tịch xã Cổ béo phệ, vừa nhìn đã biết là người hay ngồi văn phòng, theo sau là viên chức thôn, trên mặt hơi có chút tang thương, tuy nhiên cô phục vụ cũng không có trông mặt mà bắt hình dong, bây giờ, có người ăn mặc như ăn mày, nhưng lại là chủ mỏ than lưng giắt bạc triệu, dám nghênh ngang đi vào trong này, cô đều phải kính trọng.
Vừa vào đến “Hỏa Bát Nguyệt” có thể nhìn thấy giả sơn, quái thạch với suối nước phun chảy, cầu nhỏ, hành lang gỗ mang màu sắc cổ xưa, bên trong là trồng cây chuối, cây trúc, nhân viên phục vụ đều mặc trang phục cổ trang, nhìn không khí rất là lịch sự tao nhã.