Tiếng nhạc kết thúc, Chung Khanh bắt đầu thông báo tin tức của đơn vị.
- Kính thưa các đồng chí công nhân viên chức, sau khi nhà máy chúng ta tiến cử bốn máy in màu kiểu mới vào sáu tháng cuối năm ngoái....
Phòng phát thanh của nhà máy trang bị máy phát hiện đại, hiệu quả cách âm đặc biệt tốt. Trên nền nhà còn trải thảm hút âm. Chung Khanh mặc chiếc áo thun màu hồng nhạt, ngồi trước micro, giọng điệu truyền cảm, cuốn hút:
- Cuối cùng, xin thông báo đến các đồng chí công nhân viên chức, hiện tại có một số công nhân không chú ý đến an toàn và văn minh đi lại. Trong giờ tan làm, xe đạp chen chúc nhau ở cổng nhà máy với tốc độ rất nhanh, rất dễ gây ra thương tích cho người khác. Mong các đồng chí chú ý đến việc an toàn trong khi di chuyển, tuân thủ nội quy của nhà máy. Xe ra vào nhà máy phải thi hành theo đúng nội quy ra vào cửa.
Trong lúc cô đang nói, cửa phòng không một tiếng động mở ra. Giám đốc Từ mỉm cười bước vào, thuận tiện đóng cửa lại. Chung Khanh phong tình vô hạn lườm ông ta một cái rồi tiếp tục nói vào trong micro.
Giám đốc Từ cởi áo treo lên giá, cầm lấy ly nước của Chung Khanh, không chút khách khí uống vài ngụm. Sau đó vòng ra đằng sau, nhẹ nhàng ôm lấy cái eo, một bàn tay luồn vào dưới áo thun, nhẹ nhàng vuốt ve đôi nhũ phong cao ngất.
Chung Khanh gương mặt trắng nõn lập tức hiện lên chút đỏ ửng. Cô ta nhẹ nhàng bấm vào người Từ Hải Sinh một cái, rồi vội vàng kết thúc bài tuyên truyền văn minh an toàn ra vào nhà máy, sau đó đóng máy lại, quay đầu gắt gỏng:
- Anh làm gì thế? Lập tức tới giờ ăn cơm rồi.
Từ Hải Sinh đang vì chuyện Trương Thắng cứng rắn phản đối chuyện bán đất, khiến ông ta ngay cả một câu phản đối cũng không nói nên lời, nên trong lòng cảm thấy buồn bực, không chỗ phát tiết. Vốn chỉ là muốn cùng tình nhân cũ thân thiết một chút để thả lỏng cảm xúc.
Kết quả bị động tác rất có nữ tính của con tiểu yêu tinh Chung Khanh này khiến cho hạ thể giống như một con ếch giận dữ. Ông ta đã hai tuần rồi không có gần đàn bà. Đúng là nhịn không nổi. Từ Hải Sinh cười ha hả, ôm lấy vòng eo mềm mại của Chung Khanh, lập tức đẩy cô ngã xuống bàn. Bàn tay mạnh mẽ luồn vào quần của cô ta, bắt đầu chà đạp bên trong.
Động tác của Từ Hải Sinh thô bạo, nhưng Chung Khanh cũng không oán trách. Cô ta ưm lên một tiếng, cắp mắt ướt át muốn chảy ra nước.
Từ Hải Sinh tay vừa hoạt động vừa nói:
- Không ăn ở trong nhà máy. Anh chiều nay còn có công việc, em đi theo anh nhé. Chúng ta ra ngoài uống cho thoải mái.
Chung Khanh nheo mắt lại nhìn ông ta, nũng nịu nói:
- Mấy ngày trước không có người ta thì không sao, hôm nay sao lại nhớ tới? Em không đi đâu, còn phải xuống lầu ăn cơm nữa.
Cô huênh hoang đứng lên. Từ Hải Sinh lại dùng sức, đem cô ép xuống bàn lần nữa. Bàn tay to vỗ bôm bốp vào mông, cười dâm đãng nói:
- Tiểu yêu tinh, còn không phải do em sao?
Ông ta vừa cởi quần, vừa khó nhịn nổi nói:
- Mấy ngày nay không phải phải là cố ý lạnh nhạt với em. Thật sự là công việc nhiều quá. Tiểu Khanh, ngoan ngoãn đi, chiều anh một chút. Ngày mai anh mua cho cái nhẫn kim cương.
Ông ta nói xong, thắt lưng cũng đã được cởi xong. Cái quần trượt xuống mặt đất, ngay cả quần lót cũng được kéo xuống luôn. Bộ mặt của ông ta trở nên hung dữ, dùng sức kéo quần Chung Khanh xuống. Chung Khanh mặc chính là quần bông loại bằng thun. Kéo xuống một cái là kéo theo cả quần lót. Một cặp mông trắng nõn, căng tròn hiện ra trước mặt Giám đốc Từ.
Ngoài cổng nhà máy, Trương Thắng nói với Trịnh Tiểu Lộ:
- Lát nữa anh mời lão Bạch, anh Ca và Quách mập đến quán ăn đối diện dùng cơm. Em có đi không?
Bởi vì hiện tại công nhân đều đã tan việc, đến căn tin mua cơm. Có một số người đang nhìn hai người cười nói, làm cho Trịnh Tiểu Lộ cảm thấy ngượng ngùng. Nghe xong lời nói của Trương Thắng, cô đỏ mặt nói:
- Không được, đều là bạn của anh cả. Nói chuyện chẳng biết che miệng. Em cảm thấy ngại lắm. Để em đến căn tin ăn cơm. Hôm nay có món thịt viên mà em thích ăn.
- Căn tin nhà máy?
Trương Thắng nói:
- Thịt viên đó cứng lắm, ăn có gì ngon đâu chứ?
Tiểu Lộ giải thích:
- Không phải đâu. Sau khi nhà máy góp vốn, thức ăn đã được cải thiện rất nhiều. Thịt viên đó cũng làm ngon hơn. Viên thịt cũng lớn hơn.
Cô mới nói được như vậy, chợt loa radio lại vang lên, bên trong truyền ra tiếng Chung Khanh:
- Ôi, thật là to, thật làm chết em mà.
Đồng thời còn truyền ra thanh âm nhấm nuốt.
Trương Thắng bật cười:
- Ăn cơm mà cũng tiếp sóng sao?
Trịnh Tiểu Lộ cười ha hả:
- Chị Chung là tâm phúc của lãnh đạo, căn tin khẳng định là bán cơm cho chị ấy nhiều.
Lúc này, lại nghe tiếng trong loa phát ra tiếp:
- Anh đừng gấp, đợi em lật qua.
Trương Thắng sửng sốt:
- Lật qua? Hôm nay căn tin có cá à? Thức ăn thật sự là được cải thiện rồi.
Nhưng sau đó lại nghe Chung Khanh nói:
- Thật là chán ghét. Sau lưng người ta đầy dấu cả. Nếu đến tối mà không hết, để chồng em nhìn thấy thì chết với anh ấy. Cũng không biết sao hôm nay anh mãnh liệt như thế. Chờ người ta quỳ gối xuống rồi anh từ phía sau làm tới nhé.
Trương Thắng nghe xong liền trợn mắt há hốc mồm, hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần. Hắn nhìn Trịnh Tiểu Lộ, Trịnh Tiểu Lộ tuy rằng là một cô gái thanh thuần, nhưng không có nghĩa là cái gì cũng không hiểu. Khuôn mặt của cô đã sớm đỏ lên như quả táo.
Lúc này chỉ nghe thanh âm của Giám đốc Từ trong loa cười dâm đãng:
- Haha, tư thế này anh rất thích. Anh thích nhìn cái mông lớn của em. Khanh Khanh, eo của em thật nhỏ. Thật là thích!
Nói xing lại truyền ra bốp bốp và tiếng rên rỉ thật to. Hẳn là Giám đốc Từ đang hung hăng vỗ vào mông Chung Khanh.
Lúc này, trong sân nhà máy, các công nhân viên chức nghe được tiếng trong loa phát ra, tụ tập lại ngày càng nhiều. Các anh, các chị công nhân bình thường nói tục cũng không ít, nên giờ cũng không đỏ mặt tía tai. Nghe từ trong loa phát ra những từ ngữ ô uế, bọn họ liền cười hi hi ha ha. Rất nhiều công nhân từ phân xưởng, văn phòng và trong phòng ăn đều chạy ra bên ngoài, nhập vào trong đoàn người lắng nghe.
Nhà máy sau khi được thương nhân Hongkong góp vốn, Trưởng phòng tài vụ và Giám đốc sản xuất đã đổi người mới. Về phương diện mua bán, bởi vì vẫn còn phải có con đường và mạng lưới tiêu thụ sẵn có, nên vẫn an bài lãnh đạo cũ.
Về phần nhân vật số một, chân chính chính là người Hongkong, tên là Quan Tiệp Thắng, hơn bốn mươi tuổi, tóc tai láng cóng, quần tây trang thẳng thớm, trên môi là bộ râu cá trê, bộ dạng giống như chồng của ngôi sao điện ảnh Triệu Nhã Chi, có vẻ đặc biệt nghiêm túc.
Y ra muộn, nhất thời cũng chưa hiểu được chuyện gì xảy ra, cho nên nhìn nhân viên tụm năm tụm ba như thế thì cảm giác có chút khó hiểu.
Nữ thư ký bên cạnh nhẹ nhàng ghé vào tai nói nhỏ. Hai chòm râu cá trê nhếch lên, phát ra tiếng cười khẩy. Bỗng phát giác thái độ này không phải là một lãnh đạo nên có, liền vội vàng ngưng cười, nhìn đám người xung quanh, rồi lúc này mới khoát tay cho người ngăn cản.
Xảy ra loại sự tình này, kỳ thật sớm nên có người ngăn cản. Tuy nhiên, công nhân bình thường thì thích xem náo nhiệt. Còn về phần lãnh đạo thì thích phân phe phái, loại lục đục với nhau sẽ khiến cho cục diện càng thêm nghiêm trọng. Nhất thời còn chưa giải quyết được.
Những người đang nhìn vào vị trí của Giám đốc Từ thì tất nhiên là muốn nhìn thấy ông ta bị xấu mặt. Còn những người thân cận của Giám đốc Từ thì cũng biết lần này là không thể bảo vệ được cho ông ta. Ai nguyện ý lúc này lại tự mình cột chặt với người chuẩn bị xuống đài chứ? Cho nên căn bản chẳng ai đi thông báo cho ông ta.
Cho đến khi Giám đốc Quan hạ lệnh thì thư ký Tiểu Lục mới chạy như bay về phía khu nhà làm việc.
- Ôi, ôi, thật là nóng. Sau hôm nay lại nhiều như vậy.
Từ trong loa truyền ra thanh âm đặc biệt khác thường của Chung Khanh, không khỏi làm người khác đoán già đoán non hai người đang làm tình bằng phương thức gì.
Đáng thương cho Giám đốc Từ vẫn còn chưa phát hiện được gì. Phòng phát thanh là do ông ta phụ trách cải tạo. Khi đó vừa mới quan hệ với Chung Khanh, là thời điểm nóng bỏng nhất, một mặt vừa lấy lòng tình nhân, cùng lúc là tiện vụng trộm yêu đương. Phòng phát thanh này là dựa theo tiêu chuẩn phòng ghi âm chuyên nghiệp mà xây dựng, hiệu quả cách âm vô cùng tốt. Lần này thật sự là mang đá đập vào chân mình rồi.
Chỉ nghe Giám đốc Từ thở hổn hển nói:
- Gần đây bận rộn quá. Nhịn cả mấy ngày rồi. Toàn bộ dành cho em hết đấy.
Chung Khanh nũng nịu nói:
- Em nói, hôm nay sao ra nhanh vậy…
- Không thoải mái đâu, Khanh Khanh.
- Không thoải mái nhưng cao hứng. Điều này ngoại trừ em ra thì anh không tìm được người khác đâu.
Trong phòng hai người đang liếc mắt đưa tình, thì bên ngoài Quách mập đến bên cạnh Trương Thắng, vui sướng khi người khác gặp họa nói:
- So với xem phim thì kích thích hơn nhiều. Ba phút rồi đấy.
Trương Thắng đờ đẫn cả người. Nếu hắn mà là nhân vật nam chính, hắn cũng cảm thấy hưng phấn mãnh liệt rồi. Nhưng trong khoảng thời gian lui tới với Giám đốc Từ khá chặt chẽ, cho dù là quan hệ lợi ích nhưng cũng có có tình cảm, nghe xong chỉ cảm thấy bất đắc dĩ.
Lúc này, toàn bộ công nhân nhà máy đều tập trung đến. Rất nhiều công nhân vốn ôn thuần, nhiệt tình, nay trở nên thô tục. Bọn họ cười, huýt sáo, gõ cặp lồng. Còn có một công nhân hát lên nữa chứ.